Cố Hằng ôm tôi: "Em nói tư thế mới..."

Tôi vẽ vòng tròn trên ng/ực anh: "Tối nay em dạy anh."

Cũng không biết họ nghĩ gì, lại chọn ngay đối diện phòng tôi và Cố Hằng.

Dù là biệt thự, cách âm cũng không tốt lắm, tôi nghe thấy Ôn Ý hỏi bằng giọng khàn khàn:

"Anh Tịch, tại sao anh lại giữ nhiều đồ lót gợi cảm như vậy, có phải anh vẫn không quên được chị Nhiễm Nhiễm không."

Tôi dừng chân, muốn nghe Bùi Tịch trả lời thế nào.

Cố Hằng không vui nhìn tôi, tôi vội cho anh một nụ hôn an ủi.

Cố Hằng ánh mắt không thiện chí nhìn tôi, tôi vội cho anh một nụ hôn an ủi.

"Tôi sẽ không quên được cô ta? Tôi chỉ muốn nhắc nhở Bạch Nhiễm,"

Ôn Ý hỏi, "Nhắc nhở gì?"

"Nhắc nhở cô ta ngày xưa đã trăng hoa và hèn hạ thế nào! Cô ta ở bên Cố Hằng chỉ là đang gi/ận dỗi với tôi thôi."

"Cô ta theo tôi mười năm, tôi hiểu cô ta, cô ta không thể thích Cố Hằng! Hôm nay tôi đến đây là để khiến cô ta từ bỏ hy vọng!"

Khi lời nói vừa dứt, từ phía đối diện vang lên tiếng va đ/ập dữ dội.

Tôi thấy sắc mặt Cố Hằng ngày càng x/ấu đi, hình như anh đang tức gi/ận.

Xem ra lời của Bùi Tịch vẫn ảnh hưởng đến anh.

Tôi bật nhảy lên người anh, hai chân siết ch/ặt eo anh.

"A Hằng, ôm em đi tắm..."

Đêm đó, chúng tôi đi/ên cuồ/ng hơn bất cứ lúc nào.

Sáng hôm sau, khi Bùi Tịch thấy chúng tôi cùng nhau xuống lầu.

Anh ta hỏi với đôi mắt đỏ ngầu:

"Hóa ra em đã sớm tằng tịu với Cố Hằng rồi! Tôi đã đội cái mũ xanh này bao lâu rồi?"

Trên cổ anh ta đầy vết hôn, sao còn mặt mũi đến chất vấn tôi?

Thấy tôi không trả lời, anh ta quay sang Cố Hằng: "Anh thật sự đã ngủ với cô ta?"

Cố Hằng nhướng mày: "Chúng tôi là đôi tình nhân bình thường, có gì lạ sao?"

Bùi Tịch đột nhiên như đi/ên đ/ấm Cố Hằng một cú, Cố Hằng cũng không chịu thua, hai người vật lộn trong phòng khách.

Ôn Ý sợ đến mức khóc nức nở, không ngừng kêu: "Đừng đ/á/nh nhau nữa, đừng đ/á/nh nhau nữa."

Còn tôi thì trực tiếp cầm một cái gạt tàn, đ/ập ngay vào đầu Bùi Tịch.

Ôn Ý hét lên một tiếng.

Bùi Tịch ôm đầu, đỏ mắt nhìn tôi, "Vì anh ta, em đ/á/nh tôi."

Anh ta nói nhảm cái gì thế, Cố Hằng là bạn trai tôi, tôi không bảo vệ anh thì bảo vệ ai.

Tôi đỡ Cố Hằng dậy, nhìn khóe miệng anh bị rá/ch, hơi đ/au lòng, "Đau không?"

Cố Hằng cười rạng rỡ, "Hôn một cái là hết đ/au."

Tôi hôn một cái, Cố Hằng cười như một đứa trẻ.

Tôi lạnh lùng nhìn Bùi Tịch.

"Cửa ở đằng kia, nhà chúng tôi không chào đón các bạn, mời các bạn ra ngoài."

Anh ta không dám tin, đột nhiên nói,

"Bạch Nhiễm, nếu tôi không kết hôn nữa, em có về với tôi không?"

Tôi gi/ật mình, "Không kết hôn? Không kết hôn còn muốn ăn không à."

Tôi nhìn Ôn Ý, "Em phải coi chừng đấy, đừng để bị anh ta ăn không."

Cuối cùng Bùi Tịch vẫn đi, trước khi đi còn để lại một câu.

"Tôi thật sự hối h/ận đã từng thích em."

Ai mà không thế chứ. Tôi cũng hối h/ận đây.

Cố Hằng cầu hôn tôi, anh nói anh không quên được tôi trong chiếc váy trắng ở trường.

Cũng không quên được ánh mắt kinh ngạc trong phòng VIP.

Hôm đó anh biết là tôi, nhưng vẫn cố tình đến bắt chuyện.

Anh đang đ/á/nh cược, cá rằng tôi không cam tâm, cá rằng tôi cần một con d/ao.

Anh tự đưa mình vào tay tôi.

Ngày tôi đồng ý lời cầu hôn của Cố Hằng, Bùi Tịch như đi/ên đến tìm tôi.

Anh ta đỏ mắt nhìn tôi, "Bạch Nhiễm, anh sai rồi, không phải em không rời được anh, mà là anh không rời được em."

"Chúng ta làm lành nhé?"

Tôi cười nhìn anh ta, "Bùi Tịch, chúng ta đã chia tay, là anh đề nghị."

"Anh nghĩ, sau khi anh làm tổn thương em, chúng ta còn có thể quay lại được sao?"

Anh ta hỏi dồn, "Vậy mười năm của chúng ta tính là gì?"

Thật buồn cười, anh ta lại hỏi câu mà tôi từng hỏi anh.

"Bùi Tịch, chúng ta đều không còn trẻ nữa, nam nữ trưởng thành, hai bên tự nguyện, anh hiểu mà."

Tôi trả lại lời của anh ta nguyên vẹn cho anh.

Nhưng tôi không muốn làm bạn với anh ta.

Thậm chí còn hy vọng, sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Sự xuất hiện của anh luôn khiến tôi nhớ lại mười năm hèn mọn của mình.

Sau này, Ôn Ý và Bùi Tịch cãi nhau to.

Ôn Ý muốn kết hôn, nhưng Bùi Tịch lại không đồng ý.

Thậm chí trở nên lạnh nhạt với cô.

Ôn Ý chỉ là một cô gái mười chín tuổi.

Sao chịu được sự đối xử lạnh nhạt như vậy.

Cuối cùng hai người đã chia tay.

Tôi thấy Ôn Ý tuy nhỏ, nhưng rất thông minh, bằng không không biết có phải lãng phí mười năm của mình không.

Tôi và Cố Hằng kết hôn, vào năm tôi hai mươi chín tuổi.

Mười năm đó, là tuổi trẻ, là trưởng thành, là kỷ niệm.

Nhưng Cố Hằng, là tương lai.

Danh sách chương

3 chương
07/08/2025 05:19
0
07/08/2025 05:17
0
07/08/2025 05:14
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu