Cô bé tỏ ra ngoan ngoãn một cách khác thường trong suốt quá trình. Ngồi trên ghế, thân hình cứng đờ, đôi bàn tay nhỏ bé lo lắng xoa vào mắt chú thỏ. Tôi chưa từng buộc tóc cho trẻ con, chỉ dựa theo ký ức mẹ từng tết tóc cho mình mà tết cho em hai bím tóc nhỏ. Sau đó lấy khăn sạch lau mặt cho em. Cô bé lem nhem bỗng chốc biến thành cục bột ngọc phấn hồng, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Xong rồi, trước giờ thấy em lấm lem mãi thật khó chịu."
Cô bé có vẻ chưa quen, lắc lắc đầu e dè: "Đẹp không ạ?"
Thấy tôi gật đầu, em vui sướng chạy ào ra ngoài, hỏi từng người lực sĩ trần trụi: "Chị buộc tóc cho em này, chú thấy em xinh không?"
Nam Hạc Tầm khép tay trước ng/ực dựa cột đại điện, ánh mắt lấp lánh nụ cười nhìn tôi. Tôi tò mò: "Có phải em ấy luôn tìm mẹ? Đến đây lâu rồi, sao anh không giúp em tìm?"
"Em biết loại m/a nào mới vào được miếu này không?"
Tôi lắc đầu.
"Vo/ng h/ồn ch*t thường sẽ được sứ giả dẫn về âm phủ, luân hồi chuyển thế. Những vo/ng h/ồn còn luyến tiếc trần gian, oán niệm quá nặng không thể qua cửa luân hồi, lang thang khắp nơi cho đến khi bị á/c niệm kh/ống ch/ế thành hung linh."
"Vì vậy, trong khu vực quản lý của ta, tất cả vo/ng h/ồn ch*t oan đều được dẫn vào miếu. Dùng thời gian xóa bỏ ký ức đ/au khổ, đợi đến khi á/c niệm tiêu tan."
"Lúc trước Đồng Đồng đã chọn xóa ký ức về mẹ mình."
9
Từ hôm đó, tôi thường xuyên lui tới miếu. Đồng Đồng như cái đuôi lẽo đẽo theo sau, ngày nào cũng đòi nghe kể chuyện. Trẻ con là vậy, chỉ cần nhận được chút thiện ý, lập tức sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Âm gian có mạng lưới riêng, Nam Hạc Tầm đã kết nối điện thoại tôi từ lâu. Khi xem danh sách bạn bè, tôi bỗng phát hiện biệt danh của lũ m/a này đều bắt đầu bằng AAA.
"Nam tổng nói thế này khách hàng mới dễ tìm dịch vụ chúng ta."
"Ngoài việc thực hiện ước nguyện ở miếu, mấy người còn làm nghề khác?"
"Đương nhiên!" AAA Tiểu Trương mai táng đầy tự hào. "Bình thường chúng tôi còn làm quản lý bất động sản âm gian, chuyển phát nhanh... Nhìn kìa, cả ngọn núi kia đều là nghĩa trang Nam tổng bao thầu."
Trời ạ, hóa ra từ nông thôn dọn lên thành phố là nhờ nghiệp vụ khủng thế này!
Mặt khác, tôi cũng không ngồi không. Nam Hạc Tầm thông qua "kênh nội bộ" tìm được danh sách liên lạc tất cả học trò của vị giáo sư đó. Tôi gọi điện cho từng nữ sinh, gửi mail cho những số không liên lạc được. Bởi tôi không tin vụ x/ấu xa này chỉ xảy ra với học tỷ Như Yên.
Nhưng kết quả khiến tôi thất vọng. Không một ai thừa nhận từng bị hại. Không những thế, hành động của tôi còn bị nhà trường phát hiện. Ban giám hiệu yêu cầu tôi ngừng phát tán tin đồn và công khai xin lỗi giáo sư. Sau khi tôi từ chối, họ đình chỉ học tập của tôi.
Tôi biết trước sẽ đối mặt kết cục này. Không muốn ở lại ký túc, tôi định dọn hẳn vào miếu. Không ngờ ngày chuyển nhà lại gặp Lâm Hiêu.
Gặp mặt, câu đầu tiên hắn nói: "Khương Khương, em đang bị á/c q/uỷ kh/ống ch/ế! Người yêu em không phải dân mai táng, hắn là q/uỷ!"
Hóa ra do Vương Ức gặp vận đen, nhà hắn mời thầy pháp xem bói. Kết quả vị này nhìn ra sự tình liên quan đến lá bùa, từ đó dẫn tới ngôi miếu âm và tôi.
Chợt lóe lên ý nghĩ, tôi nhớ lại đoạn bình luận lướt qua khi va phải người. Gi/ật mình nhận ra đã lâu không thấy bình luận nữa. Thì ra vì nữ chính đã xuất hiện, "góc nhìn chính" của cốt truyện đã chuyển sang cô ta, nên tôi không thấy được nữa.
Tim đ/ập thình thịch, tôi sốt sắng muốn liên lạc Nam Hạc Tầm. Vừa bước đi đã bị Lâm Hiêu kéo tay: "Em vẫn định tìm hắn? Anh nói rồi, hắn không phải người!"
"Hắn là q/uỷ, vậy anh là gì?"
Lâm Hiêu sững người. Tôi gi/ật tay lại: "Hôm học tỷ Như Yên bị hại, anh có ở đó đúng không? Nhưng anh bỏ mặc lời cầu c/ứu, khóa cửa rồi bỏ đi. Anh bảo hắn không phải người, vậy anh là gì?"
"Sao em biết... Không phải vậy!" Lâm Hiêu mặt tái mét: "Anh sắp tốt nghiệp, luận văn do giáo sư quyết định. Vả lại... biết đâu Mạc Như Yên tự nguyện, chỉ là giá cả không thỏa thuận..."
Tôi tức gi/ận t/át hắn một cái: "Lâm Hiêu, học tỷ là bạn cùng lớp 4 năm của anh! Người khác nói bậy thì thôi, sao anh có thể thốt ra lời này!"
Lâm Hiêu lặng thinh. Lâu sau mới nói: "Anh biết em coi thường anh. Nhưng bằng cấp này với anh rất quan trọng. Anh đúng là sai rồi, nhưng em tin anh, người yêu em thực sự không phải người! Ở với hắn em sẽ gặp nguy hiểm!"
"Ở với anh mới nguy hiểm! Học tỷ bị giáo sư hại ch*t, cũng là do anh gián tiếp gi*t. Lâm Hiêu, tôi cảm thấy nh/ục nh/ã và buồn nôn vì từng thích anh."
Nói xong tôi đẩy hắn sang một bên bỏ đi. Lâm Hiêu đứng sững, lần này không đuổi theo.
10
Về miếu, tôi kể chuyện Vương Ức mời thầy pháp cho Nam Hạc Tầm. Ai ngờ hắn ta kh/inh thường: "Ngàn năm qua ta gặp bao thầy pháp, toàn l/ừa đ/ảo thôi."
Tôi muốn nói lần này là nữ chính chính hiệu, có hào quang nhân vật chính bao quanh! Nhưng hắn không tin. Tôi gi/ận dỗi không thèm nói chuyện. Nam Hạc Tầm trái lại tỏ ra khá vui vẻ.
Bình luận
Bình luận Facebook