Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi vô thức co người lại, vừa định lùi bước thì Lục Hạo đã nhanh chân đứng chắn trước mặt, che khuất tầm mắt của tôi, lịch sự nói với cư dân trong tòa nhà: "Xin lỗi anh, bạn tôi hơi sợ chó, phiền anh đợi chuyến thang máy sau được không ạ?"
"Ồ, được thôi."
"Cảm ơn, chú cún của anh rất đáng yêu." Lục Hạo mỉm cười ấn nút đóng cửa.
Tôi ngước nhìn ngạc nhiên vào bóng lưng cao ráo của anh. Ngay cả Giang Thành còn không biết tôi sợ chó, sao Lục Hạo lại nhận ra?
Nghĩ đến đây, bất giác tôi cảm thấy buồn cười. Một người ngoài xa lạ còn nhận ra nỗi sợ của tôi, vậy mà Giang Thành lại m/ù tịt.
"Em nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều quá." Lục Hạo đưa tôi đến cửa phòng, không có ý định vào trong, "Nếu có việc gì anh giúp được, cứ nói với anh."
Tôi cởi giày, để chân trần trên sàn gỗ, quay lại nhìn anh: "Bất cứ việc gì cũng được sao?"
Ánh mắt Lục Hạo kiên định gật đầu: "Ừ, miễn là anh làm được."
Thế là tôi nắm ch/ặt cổ áo kéo anh cúi xuống, nhắm mắt hôn lên đôi môi ấm áp.
4
Lục Hạo và Giang Thành hoàn toàn khác biệt.
Giang Thành tính cách đ/ộc tôn, ít quan tâm cảm nhận của tôi. Tôi luôn âm thầm chịu đựng, tưởng rằng đó là bao dung. Hóa ra anh ta lại chê tôi cứng nhắc, không đủ phóng khoáng, chán không buồn chơi.
Tôi đẩy Lục Hạo ngã xuống giường, hấp tấp cởi cúc áo. Tưởng tay mình run, hóa ra anh cũng đang run. Khi tay tôi chạm vào thắt lưng, cảm nhận rõ sự căng cứng của anh.
"Anh có thể từ chối." Tôi dừng động tác.
Lục Hạo quay mặt đi, đưa tay che đôi mắt đỏ hoe. Tất cả như phát đi/ên. Cảm xúc dồn nén tìm lối thoát. Trước giờ tôi không hiểu chuyện này có gì vui. Đêm nay, cuối cùng tôi đã hiểu.
Thậm chí tôi gần như chấp nhận được sự phản bội của Giang Thành và Bạch Oanh. Hóa ra quá trình này khoái cảm thế, không trách họ không kìm được.
Tôi cười, cười thành tiếng. Lục Hạo ôm tôi ngồi dậy, hôn lệ trên má tôi thì thào: "Đừng khóc. Anh biết em nghĩ gì. Yên tâm, những gì em muốn, anh đều cho."
Anh gọi tên tôi thiết tha: "Liên Tâm... Liên Tâm..."
5
Cơn say qua đi, lý trí và đạo đức trỗi dậy. Tôi trợn mắt nhìn trần nhà. Không biết bao lâu, người đàn ông bên cạnh cựa mình.
Cánh tay săn chắc vòng qua eo. Tôi gi/ật mình nhảy khỏi giường, suýt làm sập giường. Lục Hạo mở mắt ngơ ngác, dần tỉnh táo rồi cũng im lặng.
Khi anh ngồi dậy, chăn tuột xuống để lộ những vết xước trên người. Tôi x/ấu hổ quay mặt, phát hiện mình cũng đầy dấu. Thôi thì kẻ tám lạng người nửa cân.
"Chuyện đêm qua..." Lục Hạo lên tiếng.
Tôi ngắt lời: "Xin lỗi, tôi quá bốc đồng."
Anh chớp mắt, nở nụ cười gượng: "Không sao, anh tự nguyện mà. Dù đây là lần đầu... nhưng anh biết em chỉ yêu Giang Thành. Em không cần chịu trách nhiệm."
Lời nói như d/ao cứa. Tôi càng thấy có lỗi. Lục Hạo vốn vô tội nhất, lại chịu tổn thương sâu đậm. Tôi đúng là đồ tồi! Nên trả th/ù kẻ phản bội, sao lại kéo người vô tội vào?
Lục Hạo vốn giữ mình trong sạch, vậy mà tôi lợi dụng sự áy náy của anh để làm chuyện này...
Tôi không dám đối mặt, vội vã xin đi làm. Lục Hạo đề nghị đưa đi nhưng tôi từ chối. Bước ra khỏi nhà mới sực nhớ: Đây là nhà mình mà! Sao lại là tôi đi?
6
Đi loanh quanh hồi lâu, tôi lén về nhà. Phòng ngủ đã được dọn dẹp tinh tươm. Trên đầu giường để lại tuýp th/uốc và mảnh giấy:
"Anh xin lỗi vì đã giấu em chuyện Giang Thành và Bạch Oanh. Ban đầu sợ em nghĩ anh xúi giục, sau lại không biết mở lời vì hiểu em yêu anh ấy nhiều thế."
"Gia đình Giang Thành có cách sống khác, nên đôi khi anh ấy không chung thủy. Dù là bạn từ nhỏ nhưng anh không đồng tình với cách cư xử đó. Đáng lẽ nên nói sớm với em..."
Chương 11
Chương 18
Chương 11
Chương 11
Chương 15
Chương 10
Chương 12
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook