Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Dưới sàn nhà tôi có một x/á/c ch*t💀, đó là thức ăn của tôi năm nay, cũng là lốt x/á/c cũ của bạn trai tôi.
Tôi là loài ăn thịt người không thể không ăn thịt người, còn anh ấy là yêu quái bất tử mỗi năm l/ột x/á/c một lần.
Tất cả yêu quái đều nói chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo, gh/en tị vì tôi vừa có thể sinh tồn lại không xâm phạm nhân gian.
Nhưng Pháp sư Giới Sân không tán thành.
Ông ta nói chúng tôi là bọn rắn chuột một lũ đồng lõa, việc chung sống hòa bình với loài người chỉ là lớp vỏ ngụy trang để ăn thịt người. Ông ta thề sẽ trừ khử chúng tôi mới thôi.
1.
"Lưu Phong, em mau lại xem, khu bên cạnh có người ch*t rồi."
Bạn trai vừa mới l/ột x/á/c Giang Niệm trông như đứa bé hai tuổi vừa húp mì tôm vừa gọi tôi.
Chiếc tivi cũ to đùng không biết đã bao nhiêu tuổi, rè rè loan tin về vụ gi*t👤giấu x/á/c, tứ chi biến mất, đầu bỏ trong tủ lạnh.
Ống kính lia qua đám đông hiếu kỳ, mọi người bàn tán xôn xao, rồi tôi nhìn thấy kẻ th/ù truyền kiếp của chúng tôi trong đám người: Giới Sân.
"Trời ạ!" Giang Niệm vội đặt tô mì xuống dù chưa kịp ăn, "Đó có phải lão hòa thượng Giới Sân không?"
"Đúng rồi!" Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình tivi với khuôn mặt vô cảm.
Hòa thượng Giới Sân pháp lực cao cường, lấy việc trừ yêu diệt quái làm sứ mệnh, xứng danh khắc tinh của yêu giới, Pháp Hải đương thời.
"Làm sao đây? Ông ta đến tìm bọn mình phải không?" Giang Niệm buông đũa lo lắng xoa xoa tay. "Anh gọi điện hỏi Thu Thu một chút." Tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
Thu Thu là tinh chim bồ câu, ra vào lãnh địa loài người dễ như trở bàn tay, lại còn có cả đám bạn thích gù gù, xứng danh vua thông tin vùng này.
Vừa bấm số, Thu Thu đã hét như pháo n/ổ bên kia: "Giới Sân đến rồi! Hai người mau chạy đi! Nghe nói ông ta đến đây vì có tin tức về các cậu, dạo này ông ta còn thu nhận đồ đệ là người trong công an, muốn tra đâu tra đó. Thế nên các cậu nhất định phải cẩn thận. À, các cậu xem tin tức chưa, dạo này có mấy vụ gi*t👤phân☠️thây, có yêu quái nói là do người ăn thịt đồng loại gây ra, Giới Sân cũng tưởng là cậu..."
"Không phải em..." Tôi vội phủ nhận.
"Ừa, chị biết không phải cậu. Nhưng ở đây không chỉ mình cậu là tộc ăn thịt người sao?" Giọng cô ta đầy tò mò.
"Chắc không còn ai khác đâu. Bằng không bao năm nay, em đã không sống cô đ/ộc thế này."
Từ khi có trí nhớ, tôi đã sống một mình, không nhà, không người thân, cũng chẳng ai nói với tôi rằng tôi có đồng loại.
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn do dự. Chưa gặp không có nghĩa là không tồn tại. Nếu thật sự có đồng tộc, không biết họ sống như thế nào.
Thu Thu đã cúp máy. Tôi nhìn lại màn hình tivi, vụ án gi*t👤phân☠️thây có thể liên quan đến tộc ăn thịt người, hòa thượng Giới Sân gặp yêu là trừ, nói chung là phải chạy thôi.
Tôi quay đầu định gọi Giang Niệm thu đồ, nhưng anh đã nhanh chân hơn, vừa gặm đùi gà vừa kéo vali to đùng nhét đầy thức ăn. Vì ăn liên tục, anh lớn rất nhanh, giờ trông đã như đứa bé năm tuổi.
"Giang Niệm, mặc áy vào." Cứ chạy nhảy trần truồng thế kia ra sao.
"Không mặc, lát nữa rá/ch áo, phiền lắm." Anh tiếp tục chạy quanh, vali dần đầy lên các hộp thịt. Mấy ngày này anh phải ăn thật nhiều để nhanh chóng khôi phục hình dạng người lớn.
Tôi xếp quần áo của hai đứa vào một vali, rồi cậy tấm ván sàn lên, bắt đầu đ/au đầu.
Dưới sàn là x/á/c l/ột của Giang Niệm, cũng là thức ăn duy trì mạng sống của tôi năm nay.
"Nè, ăn nhanh đi!" Giang Niệm đưa tôi con d/ao phay.
"Ờ... tiếc quá."
"Ăn bao lần rồi còn gì, nhanh lên, không có thời gian đâu." Anh vung vẩy con d/ao.
"Đây là lần anh l/ột x/á/c đẹp nhất mà."
"Anh đảm bảo lần này sẽ đẹp hơn! Ăn đi."
"Thôi được." Tôi cầm d/ao hít sâu. "Anh tránh ra chỗ khác đi."
"Anh đâu có chưa thấy qua." Giang Niệm tỏ ra bình thản.
Lần đầu gặp nhau, chính là lúc tôi đang ăn x/á/c l/ột của anh. Giang Niệm dáng vẻ thiếu niên 15 tuổi chui từ rừng ra hỏi tôi, ăn x/á/c người khác không thấy gh/ê sao?
Gh/ê chứ, nhưng tôi là tộc ăn thịt người, không ăn thịt người sẽ ch*t. Tôi không đành lòng gi*t người sống, đành phải sống bằng cách gh/ê t/ởm này. Tôi từng nghĩ, sao trên đời lại có tộc ăn thịt người, lại còn mang hình dáng con người. Giá tôi là sư tử hổ báo, có lẽ sẽ không ai thấy gh/ê t/ởm nữa.
Giang Niệm bật cười nói, anh chưa từng thấy tộc ăn thịt người nào không ăn thịt người sống cả, tôi khá thú vị đấy. Thế là chúng tôi kết bạn đồng hành, rồi sau này thành người yêu. Và để tôi có thể sống sót, mỗi năm anh chủ động l/ột x/á/c một lần.
Thứ trước mắt thật khó nuốt, tôi nhắm nghiền mắt lại thúc giục: "Giang Niệm, mau tránh ra đi!"
"Rồi rồi!" Giang Niệm ôm một đống thịt lảo đảo chạy vào phòng.
Cố lên Lưu Phong, phải sống tiếp. Tôi gắng gượng xua đi cảm giác buồn nôn trào dâng từ sâu thẳm, nhìn xuống thứ dưới sàn nhà. Vì đặc tính chủng tộc, không ăn thịt người tôi sẽ ch*t, nhưng bao năm nay tôi đã cố gắng kiềm chế và thử nghiệm đủ cách, giờ chỉ cần ăn một lần thức ăn đặc biệt mỗi năm để duy trì tính mạng. Những lúc khác, ăn đồ bình thường để giữ sức là được. Dù trái với bản năng khiến tôi luôn uể oải, nhưng được gặp Giang Niệm, tôi đã may mắn lắm rồi. Khi tôi ăn xong, Giang Niệm bước ra đã mang dáng vẻ thiếu niên mười tuổi.
Sau đó, chúng tôi phân công rõ ràng, anh kéo vali quần áo, tôi kéo vali thức ăn, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Phát hiện Giới Sân là dọn nhà, đó là thói quen bao năm của chúng tôi, huống chi lần này còn có vụ án kỳ lạ kia.
Vừa xuống tầng, một con bồ câu trên cột đèn vỗ cánh rối rít thu hút sự chú ý. Tôi ngẩng lên nhìn, quả nhiên nó ra hiệu "theo tôi" rồi lẹt xẹt chui vào ngõ hẻm bên cạnh.
Tôi và Giang Niệm theo chân con bồ câu quanh co khắp ngõ: "Thu Thu, cậu dẫn bọn tôi đi đâu thế?"
"Tình huống khẩn cấp. Giới Sân sai đồ đệ phong tỏa các tuyến đường trọng yếu, các cậu chỉ còn đường thủy thôi."
Chương 7
Chương 6
Chương 12
Chương 8
Chương 263
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Bình luận
Bình luận Facebook