Màn trình diễn nhỏ không ảnh hưởng đến không khí tiệc mừng thọ. Em họ Tham Tham nhà cậu dẫn mấy đứa nhóc lên sân khấu vừa hát vừa múa. Tham Tham cùng tuổi Hứa Nguyện, mang vẻ đẹp đúng chuẩn thiếu nữ - trẻ trung, nhiệt huyết, phóng khoáng và tương lai đầy hứa hẹn. Hứa Nguyện đứng trong góc nhìn theo, mắt đỏ hoe. "Là mẹ em." Cô thều thào bên tôi, "Bà bảo học nhiều để làm gì? Nhìn chị Tiểu Như nhà mình chỉ tốt nghiệp cao đẳng, tìm được người đàn ông giỏi giang, ăn sung mặc sướng, cuộc sống đâu có kém phần thoải mái." "Bà bảo em cư/ớp được Châu Thường Minh thì đời sang trang, hai mẹ con cả đời không lo." "Bà bảo chị Tiểu Như không chịu đẻ cho hắn, em đẻ một đứa, Châu Thường Minh sẽ thuộc về em." Tôi vỗ tay cho màn biểu diễn của Tham Tham, bình thản nói: "Giờ em đã hiểu, tất cả những gì chị có đều do tự tay gây dựng. Dù có yêu ai, hay không yêu ai, chị vẫn sống tốt." "Em cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu mẹ. Chị gh/ét nhất câu 'một cánh én không làm nên mùa xuân', nhưng với em thì rất đúng." Hứa Nguyện cúi đầu, sau hồi lâu thều thào xin lỗi. Tôi không tha thứ cho cô. Sự hối h/ận của cô xuất phát từ cuộc sống hiện tại bế tắc. Nếu Châu Thường Minh đủ sức cho cô sung sướng, cô chỉ tự mãn với quá khứ của mình. Đã hai năm tôi không về quê. Năm thứ ba, bố tôi nghỉ việc công trường, mẹ lại viện cớ mới: "Hồi nhỏ con không mong bố ở nhà lắm hay sao? Giờ bố không đi xa nữa, rảnh về chơi cờ uống rư/ợu với ông ấy đi, ông ấy vui lắm." Bố tôi là người ít nói. Hồi nhỏ, dù một năm ông chỉ về một lần, gặp tôi cũng chẳng buồn hé răng. Tình phụ tử chúng tôi vốn dĩ nhạt nhòa. Ai cũng khen bố tôi hiền lành. Người đàn ông hiền lành ấy lại đi thay bóng đèn cho nhà dì, rồi lăn vào giường cùng dì. Mẹ tôi bắt tận tay day trứng. "Sao nó vô ơn thế? Từ khi chồng nó ch*t, tao gạo thịt dầu muối giúp đỡ bao nhiêu! Học phí của Hứa Nguyện một nửa là tao bỏ ra." Mẹ khóc lóc trong điện thoại, ch/ửi bố xong đến lượt dì: "Sao nó nỡ lòng? Đúng là trơ trẽn!" Tôi thản nhiên: "Mẹ ơi, làm người phải biết báo đáp. Dì đã khổ lắm rồi, bao năm không có đàn ông trong nhà, tội nghiệp lắm. Cũng không phải người ngoài, thịt rơi vào miệng chó thôi. Mẹ rộng lượng đi, họ hàng với nhau, đụng mặt hoài, lỡ lộ chuyện x/ấu hổ lắm." "Khương Diệp Như, mày nói cái giọng gì thế?" "Sao lại giọng gió thoảng mây trôi? Hồi đó Châu Thường Minh và Hứa Nguyện cặp kè, mẹ cũng khuyên con như vậy mà." Mẹ tôi tức tối cúp máy. Bà và dì đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ. Chỉ khi bản thân bị đ/á/nh đò/n mới biết đ/au. Dĩ nhiên bà không ly hôn với bố. Thế hệ họ, ly hôn là chuyện động trời. Tôi không can dự vào chuyện nhà. Tài chính nằm trong tay mẹ, bố lại là người im như thóc, chẳng an ủi được ai, tiền bạc cũng không có. Thêm mẹ đ/á/nh gh/en dữ dội, dì và bố sớm đoạn tuyệt. Thời gian trôi qua, mẹ và bố tôi sống như chưa từng có chuyện gì, hòa thuận như xưa. Lãng quên, có lẽ cũng là một loại năng lực. Tôi mãi không rèn được năng lực ấy, không thể tha thứ cho Hứa Nguyện, không thể thân thiết với mẹ như trước. Với bố, trong lòng vẫn còn vướng bận. Tôi vẫn đi làm đều đặn, cũng yêu đương, nhưng chưa từng bước vào hôn nhân. Lựa chọn này với tôi, có lẽ là tốt nhất.
Bình luận
Bình luận Facebook