Người ông cũng ly hôn, nhỏ hiện trưởng phòng kỹ thuật Nhà Dệt số 2 thành phố.
Tôi có gia đình mới, vòng kết nối xã hội mới.
Những xung có gọi Tiểu có gọi chị cũng có gọi Phương Phương.
Về sau, mọi đều gọi phụ Phương.
23
Lần gặp lại Cẩn Thành năm 1993.
Tiệm tọa lạc trên phố thương mại trung tâm, đổi tên thành "Xưởng thiết trang Phương Hoa".
Khi tra tiến thi công, ông thầu đang m/ắng ông khom lưng trong cửa hàng.
"Mắt ở đáy quần à? vẽ ghi rõ ràng thế này mà đúng chuẩn! Làm nổi thì ngay!"
"Gỗ hỏng hôm nay trừ lương! Đồ vô dụng!"
Tôi bước vào.
Người ông trung niên bị m/ắng đang hối hả nhặt vương vãi, ngón phải c/ụt mất.
Nghe tiếng ông thầu chào lên.
Ánh chạm nhau, trong rơi xuống sàn.
Hóa ra Cẩn Thành.
Hắn nhận ra run run rồi lẩm bẩm: Phương... Phương Hoa... Thì ra cửa hàng này cô."
Ông thầu đứng hình, vung bản vẽ đầu: "Đứng đơ ra đấy làm gì? trễ tiến hả? Làm việc ngay!"
Tôi lên "Bác với phụ đồng hương, vài câu sao chứ?"
Ông thầu ngỡ ngàng, vội cười: "Thì ra chị nhiên chuyện."
Lục Cẩn Thành lẽo đẽo ra ngoài.
Chúng đứng nhìn biển hiệu "Xưởng thiết trang Phương lặng lâu.
"Nguyệt rồi."
Không bao lâu sau, Cẩn Thành lên tiếng trước.
Hắn con trai Hoài mà về Tống trước, hơi bất ngờ.
24
Tôi nhìn thẳng ông trước mặt.
Ánh hướng về phía biển, dường xuyên qua nó nhìn về miền xa xăm.
"Mấy năm nay cô sống tốt chứ?"
"Cũng tạm ổn."
Sau lặng, lại quay về chuyện cũ: "Từ bị điều đi quét đường sắt, công việc m/ua ở xưởng dệt cũng bị khác chiếm mất."
"Chưa năm thì gặp lúc đơn vị tinh giản biên thất nghiệp."
"Sau đó, vợ chồng làm chui xưởng tư nhân. Vì làm, vận hành cùng lúc. Khi kẹt chỉ, với kéo thì... ngón bị đ/ứt."
Hắn xoa c/ụt, nhắm nghiền xưởng bảo vi quy chỉ trăm bạc tiền viện bệ/nh án tranh chấp, bị bảo vệ xô cầu g/ãy xươ/ng c/ụt."
"Sau lành vết thương, cô ấy đi làm osin nhà giàu. Danh nghĩa osin lương cao, nào ngờ cô mắt, tr/ộm đồng hồ vàng, nữ trang cùng ba tệ rồi định trốn về quê, bị bắt ph/ạt mười lăm năm."
Hắn quay sang nhìn tôi: "Cô tái hôn rồi phải không?"
Tôi trả lời mà hỏi: "Tiểu Hoài đâu?"
"Hoài nhi Giọng Cẩn Thành nghẹn lại: tù, nó bị học cười, đ/á/nh nhau bị bút chọc thủng mắt."
"Không chịu nổi khuyết và lời giễu cợt, bưng mặt khóc nấc: "Nó lấy d/ao giấy cổ Nhà có thế lực, tôi..."
Tôi há hốc miệng, thốt nên lời.
Cái ch*t sinh linh trung lòng thắt.
25
"Mẹ ơi!"
Giọng thơ trong veo x/é tan khí ngột ngạt.
Chồng dắt cô con gái bốn bước đến. Bé mặc chiếc váy hồng may, viền váy nhún nhảy từng bước chân.
Lục Cẩn Thành phắt đầu, ngây nhìn cha con.
Chồng gật đầu chào rồi nhẹ nhàng: "Cô đang mong cháu Châu, mình đi sớm kẻo cô sốt ruột."
Cô ở đây chính phụ Châu tên con gái chúng tôi.
Tôi cáo Cẩn Thành lục túi, có lẽ muốn lì xì cháu bé.
Tôi mỉm cười: "Không đâu, chúng bận."
Bước đi đoạn, Châu nũng nịu hỏi: "Mẹ ông sao lại khóc ạ?"
Tôi đầu "Có lẽ ông ấy nhớ chuyện buồn."
Lúc lên xe, tiếng hát từ cửa hàng băng đĩa vọng ra:
"Cô gái làng tên Tiểu Phương... ơn tình yêu em trao, xuân..."
Tôi chợt hồi.
Kiếp trước, từng cô gái ấy, dâng hiến cả xuân chẳng đợi quay đầu.
Kiếp này hiểu: Yêu chính mình trước, khác yêu ta. Dám lựa chọn, đời bớt tiếc.
Hết
Bình luận
Bình luận Facebook