Từ giờ trở đi, con đừng gọi ta là mẹ nữa, ta cũng coi như chưa từng sinh ra đứa con trai như con."
Lục Hoài mím ch/ặt môi nhỏ, nước mắt lăn dài trên gò má.
Lục Cẩn Thành khẽ quở trách con trai: "Tiểu Hoài, sao con dám nói vậy với mẹ? Mau xin lỗi mẹ đi!"
Nhưng Lục Hoài chỉ im lặng, ánh mắt c/ăm phẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chẳng muốn nghe lời xin lỗi nào, cũng chẳng thiết nhìn mặt họ, xách giỏ trứng trên bàn rời khỏi sân.
10
Lục Cẩn Thành đuổi ra cổng, gọi với theo: "Em không cần phải đi đâu nữa, lát nữa để Nguyệt Đào mang về nhà luôn thể."
Tôi lắc đầu bực dọc. Trong đầu anh ta đang nghĩ gì vậy?
Tôi mang nguyên giỏ trứng đến nhà đội trưởng. Vài ngày nữa nếu muốn lên tỉnh, tôi cần giấy giới thiệu của xã, không thì bị quy là "dân lang thang" mà đuổi về làng.
Vợ đội trưởng tròn mắt nhìn giỏ trứng đầy ắp: "Cháu ơi, hai hôm nữa cháu theo Cẩn Thành lên tỉnh rồi, giữ lại mà ăn dọc đường chứ?"
Tôi đặt giỏ trứng xuống đất: "Cảm ơn cô chú đã đùm bọc cháu mấy năm qua. Nhờ cô chú mà căn nhà cha mẹ để lại không bị người ta chiếm mất."
Không đợi bà từ chối, tôi chuyển sang vấn đề chính: "Thưa cô, cháu muốn nhờ chú ký giấy giới thiệu. Ra tỉnh mà không có giấy tờ thì phiền phức lắm ạ."
Vợ đội trưởng hiểu ý liền gật đầu: "Ừ, để chú ấy về cô sẽ bảo ký ngay. Cháu yên tâm, không trễ việc đâu."
Trước khi ra về, bà khẽ kéo tôi lại thì thầm: "Phương à, cô nói thật lòng, cô Tống nhà kia với chồng cháu có vẻ không đứng đắn. Cháu phải đề phòng đấy."
Tôi gật đầu cảm ơn. Hóa ra Lục Cẩn Thành đã sớm định đưa Tống Nguyệt Đào lên tỉnh từ lâu.
11
Chưa về đến nhà đã nghe mùi thức ăn thơm phức. Mở cổng vào, ba người họ đang quây quần bên mâm cơm. Đĩa lươn chiên rồi kho đỏ bốc khói nghi ngút.
Tống Nguyệt Đào thấy tôi, nụ cười tắt lịm. Lục Hoài "hừ" một tiếng rõ to. Lục Cẩn Thành ngẩng lên: "Gửi trứng xong rồi à? Rửa tay ăn cơm đi. Lươn Nguyệt Đào nấu ngon lắm, không hề tanh."
Tôi lặng lẽ vào bếp. Đúng như dự đoán, cả chai dầu ăn đã cạn sạch. Bếp núc bừa bộn ngổn ngang.
Quay ra sân, Tống Nguyệt Đào đang gắp thức ăn cho hai bố con: "Lên tỉnh em sẽ nấu cho hai anh cháu ăn mỗi ngày."
Lục Hoài gãi tay liên hồi do ngứa ngáy, miệng vẫn ngoác rộng nhai ngấu nghiến. Tôi bưng đĩa lươn đổ thẳng vào chuồng gà.
Tiếng khóc thét của Lục Hoài vang lên. Tống Nguyệt Đào bật khóc bỏ chạy. Lục Cẩn Thành quát tôi một trận rồi hùng hục đuổi theo.
12
Đêm đó, Lục Cẩn Thành về khi trăng đã lên cao. Anh ta tắm nước lạnh ngoài sân rồi lén vào phòng.
Hơi thở nồng nặc phả vào gáy tôi: "Em gh/en với Nguyệt Đào à? Anh chỉ coi cô ấy như em gái thôi..."
Tôi gi/ật mình tỉnh giấc, hất tung tay anh ta: "Đừng đụng vào người tôi! Tôi thấy kinh t/ởm!"
Lục Cẩn Thành tái mặt: "Em cứ thế này đến bao giờ? Nguyệt Đào có ơn c/ứu mạng Hoài, chúng ta phải trả ơn cả đời!"
Bình luận
Bình luận Facebook