Dường như anh đã hoàn toàn quên đi chủ đề đang trò chuyện với tôi. Khi nhìn thấy người phụ nữ kia, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra nụ cười ngọt ngào đang hiện trên khóe môi mình. Anh bước về phía hai bóng người lớn nhỏ ấy, tự nhiên nhận lấy xô nước đầy bùn từ tay cô gái, rồi nhẹ nhàng trách móc: "Cô xem mình đã lớn đầu rồi mà còn ra sông bắt lươn, cả người lấm lem như khỉ mốc thế này, xem ai dám lấy cô chứ?".
Tống Nguyệt Đào ửng đôi má hồng, thè lưỡi làm nũng: "Tiếc là không gặp được người đàn ông tốt như Lục đại ca, thà em làm bà cô già suốt đời còn hơn".
Lục Cẩn Thành khẽ gi/ật mình, yết hầu lăn nhẹ. Anh liếc nhanh về phía tôi đang đứng, giọng khàn khàn: "Đừng nói bậy, để chị dâu nghe thấy lại gi/ận".
Tống Nguyệt Đào theo ánh mắt anh nhìn về phía tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười nửa như châm chọc, nửa như thách thức: "Chị dâu hiền lành dịu dàng thế, em chưa từng thấy chị gi/ận bao giờ! Dù có gi/ận em cũng chẳng sợ, đã có Lục đại ca và Tiểu Hoài đứng ra bảo vệ em mà". Giọng điệu giả lả của cô khiến tôi nổi da gà.
8.
Đã có thời, Tống Nguyệt Đào là cô gái khiến tôi ngưỡng m/ộ nhất làng. Là nữ sinh duy nhất học hết cấp ba, khi chúng tôi lam lũ ngoài đồng, cô thường ngồi trên bờ ruộng đọc sách, thỉnh thoảng ngâm vài câu thơ cổ hay nói vài tiếng Anh. Những cuốn sách dịch ngoại văn cô đọc, tôi chẳng hiểu nổi mấy chữ. Gió đồng lồng lộng thổi tung mái tóc ngắn ngang tai, khiến cô toát lên vẻ tươi tắn lạ thường.
Tôi chưa từng nghĩ một cô gái tưởng như trong veo ấy lại có thể đột nhập vào cuộc sống tôi theo cách đó. Một năm trước, cô và Lục Cẩn Thành quen nhau trong đêm trực rừng. Từ đó, hai người có vô số đề tài chung. Mối qu/an h/ệ ấy càng thêm thân thiết sau khi nửa năm trước cô tình cờ c/ứu Tiểu Hoài khỏi ch*t đuối.
Ban đầu tôi chẳng nhận ra điều gì khác lạ. Khi họ trò chuyện, tôi vẫn thường hăng hái xen vào. Nhưng Lục Cẩn Thành luôn cáu kỉnh ngắt lời: "Mới học hết tiểu học được mấy chữ mà đòi bàn luận?". Khi ấy, tôi tự ti đến mức lén lút đọc sách học hỏi, nghiền ngẫm từng trang sách anh m/ua về, tra từ điển từng chữ khó, thậm chí đi hỏi khắp làng những người học hết cấp hai, cấp ba.
Về sau, tôi cũng học được cách thả vào câu chuyện vài câu danh ngôn hay điển tích. Nhưng mỗi lần như vậy, Tống Nguyệt Đào lại cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha, cứ nghĩ đến mấy câu sáo rỗng của chị là tôi buồn cười không chịu nổi". Cô hỏi tôi bằng giọng mỉa mai: "Chị đã nghe đến thành ngữ 'ông nói gà bà nói vịt' và 'Đông Thi bắt chước Tây Thi' chưa?".
Tôi chợt nhận ra ánh mắt th/ù địch của cô. Không phải vì học vấn hay tri thức, đơn giản chỉ là sự gh/ét bỏ thuần túy giữa đàn bà với nhau. Cũng từ đó, tôi x/á/c nhận Tống Nguyệt Đào đã đem lòng yêu Lục Cẩn Thành.
9.
"Mẹ ơi, tay con ngứa quá, người cũng ngứa, khó chịu lắm..."
Tiếng Tiểu Hoài kéo tôi về thực tại. Nhìn con trai đang gãi đi/ên cuồ/ng khắp người, tôi biết thằng bé lại dị ứng rồi. Từ sau lần rơi xuống sông phải nằm viện nửa tháng, thể chất nó yếu hẳn đi, cứ vài ngày lại nổi mẩn hay sốt. Ngày thường tôi cấm tiệt nó đến những nơi dễ nhiễm khuẩn. Nhưng trăm lời tôi dặn chẳng bằng một câu đùa của Tống Nguyệt Đào. Đã vậy thì việc của nó can hệ gì đến tôi?
"Ngứa thì cứ gãi, mẹ không có cách nào". Tôi thản nhiên đáp.
Tiểu Hoài tròn mắt nhìn tôi, giọng nghẹn ngào: "Mẹ... con ngứa lắm. Mẹ nấu nước lá cho con tắm đi, mọi khi mẹ tắm cho là hết ngứa ngay mà".
Tôi vẫn lạnh nhạt: "Th/uốc lá hết rồi. Kêu ba với dì Đào lên núi đào cho mà dùng".
Thằng bé đờ người. Lục Cẩn Thành từ bếp bước ra chứng kiến cảnh này, gi/ận dữ quát: "Cô lớn đầu rồi còn trách móc con nít làm gì? Tiểu Hoài bảo ngứa thì mau đi nấu nước lá, chuẩn bị khăn tắm cho cả Nguyệt Đào và nó tắm rửa sạch sẽ đi".
Mặt tôi đanh lại: "Nó ngứa tại tôi sao? Có việc là đổ hết lên đầu tôi? Tôi là osin không công cho nhà các người à?"
Tống Nguyệt Đào mặt tái mét, giọng run run: "Chị dâu... có phải tại em dẫn Tiểu Hoài đi chơi nên chị gi/ận? Vậy từ nay em sẽ hạn chế dẫn cháu đi chơi vậy".
Tiểu Hoài gi/ật mình, vội vàng lau nước mắt, kéo ống tay áo che đi những nốt mẩn đỏ: "Không được! Con thích dì Đào. Nếu mẹ không cho dì Đào chơi cùng, con sẽ không nhận mẹ nữa". Nó gi/ận dữ trừng mắt tôi, cố ý chọc tức: "Con đây giờ đã không cần mẹ rồi. Mẹ là mẹ x/ấu, không chịu nấu nước cho con. Con muốn dì Đào làm mẹ!".
Nhìn đứa con nhỏ xíu, trong lòng tôi chỉ còn sự lạnh lùng. Tôi từng vật lộn giữa sự sống và cái ch*t suốt mười mấy tiếng đồng hồ để sinh ra nó. Lục Cẩn Thành lúc đó đang dạy học, chỉ xin được một tuần phép. Một mình tôi gượng dậy từ cửa tử, tự chăm con thơ suốt những ngày ở cữ. Từ miếng ăn giấc ngủ đến tã lót, tôi cơm bưng nước rót cho nó từng chút một.
Nhưng đứa con tôi nâng niu trên tay bao năm nay, giờ vì người ngoài mà dễ dàng buông lời từ mẹ. Kiếp trước tôi tưởng rằng do xa cách lâu ngày, có thể nó bị người x/ấu xúi giục nên mới lạnh nhạt với mẹ. Hóa ra chỉ là tôi đa tình mà thôi.
Khóe miệng tôi nhếch lên nụ cười gằn: "Được, đã nghĩ thế thì tùy mi".
Bình luận
Bình luận Facebook