【Cứng họng đến thế, chả trách bị kết án 'không vợ'!】
【Có phải con anh không thì đi làm giám định ADN là biết ngay? Bảo con bé nhổ mấy sợi tóc có chân cho bố nó đi!】
【Cười ch*t, chắc nam chính đang tính toán dù có phải con đẻ cũng nhận luôn quá!】
【......】
Tôi suy nghĩ một lát, giơ tay nhổ tóc. Một sợi, đ/au. Hai sợi, đ/au...
Bố túm lấy tay tôi: 'Con làm gì vậy?'
Tôi đ/au đến ứa nước mắt, gom mớ tóc vừa nhổ đặt vào lòng bàn tay ông: 'Bố đi giám định là biết con có phải con bố không.'
Ông sững người: 'Ai dạy con thế? Mẹ con hả? Bà ấy đâu rồi?'
'Mẹ đang làm việc.'
'Con có số điện thoại mẹ không? Gọi bả đến đón.' Bố có vẻ rất quyết tâm gặp mẹ tôi.
Tôi lại lắc đầu, nhìn ông đầy phản đối: 'Con đã nói mẹ đang bận, bố đừng làm phiền mẹ.'
'Là đang làm việc hay không dám gặp ta?'
'Mẹ có làm gì x/ấu đâu, sao phải sợ gặp bố?'
Tôi lại nghe thấy tiếng ông khịt mũi lạnh lùng. Ông bố này tính khí thật không tốt chút nào.
5
Chiếc điện thoại trên bàn bỗng sáng lên. Tôi liếc nhìn thì phát hiện một tấm ảnh chung, reo lên: 'Ôi, bố có ảnh mẹ hồi xưa kìa!'
Trong ảnh, mẹ trông rất trẻ, hình như đang mặc đồng phục học sinh.
Chưa kịp đợi bố nói, tôi khoe ảnh nền trên đồng hồ trẻ em: 'Bố xem, con cũng có ảnh với mẹ nè!'
Trên tấm ảnh nhỏ xíu đó là mẹ và tôi lúc hai tuổi. Mẹ bế tôi trên đùi, dịu dàng nhìn về phía ống kính.
Bố dán mắt vào tấm ảnh rất lâu, bất chợt hỏi: 'Sao con khẳng định ta là bố mà không phải người khác?'
'Vì mẹ hay khóc khi xem ảnh bố.' Tôi chăm chú nhìn ông.
Điều này không phải do màn hình nói, mà chính tôi chứng kiến. Trong lòng mẹ có một người khiến bà đ/au khổ. Hồi tôi còn nhỏ, mẹ thường khóc lặng lẽ nhìn ảnh trên điện thoại lúc đêm khuya.
'Tổng Tần,' một người đàn ông bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, 'Đến giờ họp rồi.'
Ông đứng dậy, nhìn tôi từ trên cao một lát rồi quay sang dặn: 'Bảo Tô thư ký đến trông cháu. Trước khi kết thúc cuộc họp, không cho ai đón nó đi.'
Thế là văn phòng rộng lớn chỉ còn lại tôi và một chị xinh đẹp. Chị ấy mang đến rất nhiều bánh kẹo, cười tươi rói: 'Bé cưng, chị chơi cùng em nhé?'
'Vâng ạ!'
Tô thư ký xoa xoa má tôi, có vẻ rất thích cảm giác mềm mại, rồi tò mò hỏi: 'Bé ơi, em với Tổng Tần nhà ta có qu/an h/ệ gì thế?'
'Bố cháu đó ạ.'
Bàn tay trên má tôi khựng lại. Chị ấy bỗng bụm lấy mặt tôi, giọng đầy phẫn nộ và gh/en tị với giới tư bản: 'Hắn ta? Hắn ta đẻ ra được đứa con gái đáng yêu thế này sao?'
Xem ra chị Tô thường ngày bị ông chủ hành hạ nhiều lắm.
Thời gian làm việc của mẹ lâu hơn tôi tưởng. Khi buồn chán, tôi dùng đồng hồ thông minh nhắn tin cho mẹ để bà yên tâm.
Khoảng một tiếng sau, bố mặt lạnh như tiền trở về văn phòng.
Thấy ông, chị Tô đứng bật dậy: 'Tổng Tần.'
Tôi nhét đầy mồm bánh quy, lí nhí: 'Bố!'
Bố nhìn chị Tô: 'Cô ra ngoài đi.'
'Vâng.'
Khi cửa đóng lại, ông đến trước mặt tôi ngồi xuống: 'Mẹ cháu vẫn chưa liên lạc à? Hay bà ấy vứt con cho ta rồi?'
Tôi chống nạnh trợn mắt: 'Tần Yến! Không được nói x/ấu mẹ con!'
'Vô lễ! Nãy còn gọi bố cơ mà?' Ông với tay lau vụn bánh trên miệng tôi.
'Mẹ thích bố thì bố là bố con. Mẹ thích người khác thì người khác làm bố con cũng được.' Tôi nói đầy tự tin.
'Con bé mạt c/ưa mẹ.' Ông chế nhạo.
Là con gái cưng của mẹ ư?
Tôi tiếp tục chống nạnh gật đầu: 'Đúng! Con chính là con cưng của mẹ!'
......
Gần đến giờ cơm tối, tôi xoa bụng kéo tay áo người bên cạnh: 'Bố ơi, con đói.'
'Mới ăn đầy bánh kẹo mà đã đói rồi?' Ông chọc chọc vào bụng tôi như kiểm tra.
'Bánh là bánh, cơm là cơm.' Tôi nghiêm túc đáp.
'Đầu nhỏ mà khôn.' Bố lẩm bẩm rồi gọi điện đặt đồ ăn.
Đây là bữa cơm đầu tiên tôi ăn với bố. Không hiểu sao, ánh mắt ông cứ dán vào mặt tôi, ban đầu còn định đút cho tôi ăn.
Nhưng tôi đã lớn rồi, có thể tự xúc cơm.
Sau bữa ăn, mẹ vẫn chưa đến. Chắc mẹ gặp công việc khó khăn.
Tôi buồn ngủ quá, không thấy tin nhắn mẹ gửi, thiếp đi bên cạnh bố.
Không biết bao lâu sau, đồng hồ đeo tay reo lên. Trong cơn mơ màng, có ai đó bấm nghe máy. Tôi lờ mờ nghe thấy giọng mẹ nhưng mắt nhắm tịt.
Có người lay lay tôi: 'An An, mẹ đến đón con đấy.'
Tôi vô thức dụi dụi: 'Bố ơi, con buồn ngủ quá.'
Giọng nói ngừng bặt. Rồi tôi được bế lên, trong vòng tay rộng lớn ấm áp.
6
Tỉnh dậy vì tiếng cãi vã, tôi dụi mắt từ ghế sofa, thấy bóng dáng mẹ trong tầm mắt.
'Tần Yến, tôi đã nói rồi, An An không phải con anh.'
Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng mẹ trước mặt bố càng thêm mong manh.
'Không phải con tôi sao nó vừa thấy đã gọi bố? Nó nói mình 4 tuổi, nếu không phải con tôi thì chính là ngày xưa cô cắm sừng tôi phải không? Giang Uyên, cô nói xem, thằng đàn ông đó là ai?'
'Giờ nói những chuyện này còn ý nghĩa gì?' Giọng mẹ đầy mệt mỏi, 'Chuyện đã qua rồi Tần Yến. Nó không phải con anh, tôi phải đưa con về.'
'Cô bảo không là không? Chiều nay tôi đã đưa nó đi làm ADN rồi. Khi có kết quả sẽ biết ai nói dối.'
Câu nói khiến mẹ r/un r/ẩy. Bà mấp máy môi không nói được lời nào.
'Mẹ ơi!' Tôi gọi.
'An An!' Mẹ chạy đến ôm ch/ặt tôi, mắt đỏ hoe, 'Con làm mẹ hết h/ồn.'
Tôi áp má vào mẹ thì thầm: 'Mẹ ơi, con xin lỗi.'
Bình luận
Bình luận Facebook