Bạc Đầu Đồng Lòng

Chương 2

17/09/2025 10:47

Sau khi nói xong câu đó, tôi quay vào phòng đóng sập cửa, nằm vật ra giường gi/ận dỗi.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng bật mở. Tiểu Nhã bưng bát mì bước vào.

"Mẹ ơi, con nấu mì đây. Mẹ ăn chút đi."

Tôi ngồi bật dậy, lau vệt nước mắt chưa khô trên khóe mắt. Nhìn gương mặt lo lắng của Tiểu Nhã, lòng tôi dịu xuống đôi phần.

"Để đấy đi, mẹ không muốn ăn."

Tiểu Nhã đặt bát mì lên đầu giường, ngồi xuống cạnh tôi.

"Mẹ đừng trách Thẩm Sùng. Công ty anh ấy dạo này làm ăn sa sút, ba tháng chưa phát lương. Anh ấy bận suốt, thường xuyên tăng ca, có hôm về không kịp. Hôm nay nghe tin bố mẹ ly hôn, vội vàng chạy về ngay đấy."

Nghe tin con trai gặp khó khăn, lòng tôi lại lo lắng. Dù buồn vì nó không thấu hiểu nỗi khổ của mẹ, nhưng m/áu mủ ruột rà, sao mà không xót xa.

"Mẹ không trách nó. Chỉ là lòng hơi buồn. Hai đứa có đủ tiền tiêu không? Thiếu thì mẹ còn ít đây."

Tiểu Nhã ôm tôi cười tươi, đưa bát mì lại gần.

"Mẹ đừng lo. Con vẫn có lương mà. Mẹ ăn chút đi, để bụng đói gi/ận dỗi hại dạ dày lắm."

Tôi đỡ lấy bát mì. Sợi mì vàng ươm trong nước dùng thơm lừng, điểm xuyết hành lá xanh mướt. Mùi hương nồng nàn xộc vào mũi khiến tôi thở dài n/ão nuột.

"Giá như con là con gái ruột của mẹ thì tốt biết mấy."

Tiểu Nhã cười khúc khích: "Mẹ không luôn coi con như con gái rồi sao?"

Thẩm Sùng và Tiểu Nhã ăn xong liền về nhà riêng. Trước khi đi, con trai dặn dò: "Bố sức khỏe không tốt, mẹ nhường nhịn bố chút đi". Tôi lạnh lùng c/ắt ngang: "Sao mày không hỏi thăm xem sức khỏe mẹ thế nào?"

Thẩm Sùng ngượng ngùng im bặt. Tiểu Nhã trừng mắt với nó một cái.

"Mẹ đừng tiễn nữa. Mai là kỷ niệm 50 năm ngày cưới của bố mẹ rồi. Tối nay mẹ nghỉ ngơi đi. Sáng mai con với Thẩm Sùng sẽ qua đón. Con có bất ngờ dành cho mẹ đấy!"

(4)

Con cái đi khỏi, tôi và Thẩm Viễn Hàng ngồi im như tượng. Thực ra chỉ mình tôi lặng thinh. Ông ấy vẫn rôm rả trò chuyện với người trong điện thoại, đến nỗi tôi bước ra khỏi nhà cũng chẳng hay.

Tôi lang thang ở công viên nhỏ dưới nhà, ngắm lũ trẻ nô đùa. Những cặp vợ chồng già như chúng tôi thong thả dạo bước. Suốt bao năm chung sống, Thẩm Viễn Hàng chưa bao giờ chịu cùng tôi ra ngoài. Ông ấy chê đông người ồn ào, đi nhiều mỏi chân. Ngay cả việc m/ua rau ở siêu thị nhỏ, ông cũng không thèm đi. Mỗi lần đều một mình tôi xách nặng gạo, dầu đậu, hoa quả leo sáu tầng lầu.

Nhìn những đôi vợ chồng hạnh phúc bên nhau đến đầu bạc, lòng tôi ngập tràn gh/en tị.

Tôi và Thẩm Viễn Hàng quen nhau năm thứ hai sau khi khôi phục thi đại học. Cùng đỗ vào một trường, được người mai mối nên thành đôi. Tốt nghiệp thì kết hôn.

Những năm đầu sau cưới, ông ấy cũng từng biết chiều chuộng. Hai vợ chồng đều là giáo viên, lương tháng 42 tệ 3 hào. Trừ 20 tệ gửi bố mẹ chồng, số còn lại tôi cất giữ. Thi thoảng ông cũng lãng mạn, hái vài bông hoa dại bên đường bó thành bó tặng tôi. Sinh nhật tôi, ông học người ta m/ua vải may áo mới.

Từ khi nào ông ấy thay đổi?

Phải chăng từ khi tôi sinh con trai?

Hay lúc tôi lên làm tổ trưởng chuyên môn?

Tôi chẳng nhớ rõ nữa. Chỉ biết mấy chục năm tần tảo đổi lấy sự lạnh nhạt của chồng, sự vô tâm của con.

Trời sập tối, người trong công viên dần về hết. Tôi cũng nên quay lại.

Chỉ là thoáng chốc, tôi chẳng muốn về.

Mở cửa vào nhà, phòng khách tối om. Tôi mò mẫm bật đèn. Trên bàn là vỏ quýt ăn dở chưa dọn. Liếc nhìn cánh cửa phòng Thẩm Viễn Hàng đóng ch/ặt, tôi đứng lặng giây lát, rồi quay về phòng mình.

Mai là kỷ niệm đám cưới vàng, tôi không muốn cãi vã.

Đống bừa bộn trên bàn - ai ăn thì tự dọn!

Vào phòng, tôi đeo kính lão, định xem bạn bè cập nhật gì trên WeChat. Vừa mở ứng dụng, tin nhắn của Trần Hàm hiện lên.

Biển Rộng Trời Cao: "Tân Ninh ơi, Trần Nguyệt Dung ly hôn rồi, cậu biết chưa?"

Trần Nguyệt Dung là bạn cùng lớp cấp ba của Thẩm Viễn Hàng, sau này cùng thi vào đại học với chúng tôi. Chính cô ấy là người giới thiệu tôi và ông ấy quen nhau.

Tôi nhanh tay trả lời: "Không biết đâu. Chuyện gì thế? Hai người họ vẫn ổn mà?"

Biển Rộng Trời Cao: "Tuần trước thôi. Lão Thẩm không nói với cậu à?"

Tôi gi/ật mình, gõ: "Không. Có chuyện gì vậy? Nguyệt Dung và chồng không phải rất hòa thuận sao?"

Trần Hàm im hơi lặng tiếng. Tôi cũng không bận tâm lắm - đã bao việc Thẩm Viễn Hàng chẳng thèm nói với tôi. Lướt facebook bạn bè cũng chẳng thấy ai nhắc đến vụ ly hôn của Trần Nguyệt Dung. Có lẽ tin còn chưa lan rộng.

Xem được một lúc, cơn mỏi mệt kéo đến. Tuổi già rồi, buồn ngủ sớm mà tỉnh giấc liên tục. Phải tranh thủ chợp mắt lúc còn buồn ngủ.

Tháo kính xuống, tôi định tắt đèn ngủ thì tiếng tin nhắn vang lên. Do dự giây lát, tôi mở WeChat. Trần Hàm nhắn:

Biển Rộng Trời Cao: "Tân Ninh, ban đầu tôi không định nói. Nhưng suy đi tính lại vẫn thấy phải nhắc cậu một câu: Cậu để ý lão Thẩm Viễn Hàng nhiều hơn đi."

(5)

Lời nhắn của Trần Hàm xóa tan cơn buồn ngủ. Tôi đeo kính vào, gõ vội: "Lão Trần, ý cậu là sao? Rốt cuộc có chuyện gì? Sao lại bảo tôi để ý Thẩm Viễn Hàng?"

Trần Hàm im hơi. Tôi không buông tha, gõ thêm: "Lão Trần, tôi biết cậu với Thẩm Viễn Hàng thân thiết. Hồi đi học tôi cũng không ít lần giúp đỡ cậu. Giờ đến một lời thật lòng cũng không nỡ nói sao?"

Không lâu sau, tin nhắn mới hiện lên.

Biển Rộng Trời Cao: "Tân Ninh ơi... Thôi thì nói thật nhé. Hồi đó, Trần Nguyệt Dung chính là người Thẩm Viễn Hàng thầm thương tr/ộm nhớ. Theo ngôn ngữ bây giờ thì gọi là... người trong mộng..."

Danh sách chương

4 chương
07/06/2025 11:00
0
07/06/2025 11:00
0
17/09/2025 10:47
0
17/09/2025 10:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu