Nhìn khuôn mặt bóng nhờn đó, thật lòng mà nói, so với thời sinh viên hắn đã b/éo lên không ít, chẳng còn chút cảm xúc năm xưa. Vì vậy, tôi cũng chẳng buồn nói chuyện.
Cầm ly lên, tôi rót cho hắn một cốc sữa, thêm chút th/uốc an thần - loại uống vào là ngủ vật xuống. Tôi nào có hứng thú ngồi hồi tưởng quá khứ hay "tán tỉnh yêu đương" cùng hắn.
Bao năm nay, mỗi lần hắn về tôi đều làm thế. Thằng ngốc này còn bảo về nhà ngủ được yên giấc.
Tôi nở nụ cười chân thành: "Người ta nói nhà là bến đỗ bình yên, về bến đỗ tất nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt."
Ôi, mỗi lần nói xong câu ấy, tôi lại nổi hết da gà.
Không biết do tôi diễn quá đạt hay hắn không đề phòng, hắn chưa từng nghi ngờ lần nào. Còn nghĩ không "làm gì" với tôi là có lỗi. Tôi cười rạng rỡ: "Em không để bụng đâu, thật sự không hề."
Trước khi hắn chìm vào giấc ngủ, tôi không quên nhắc: "Mấy ngày nữa là đủ một tháng. Diễn cho ra trò thì phải đ/ập tờ ly hôn vào mặt bọn họ. Không chịu lấy là lỗi của họ, anh có thể rút lui trong êm đẹp."
Phải rồi, lúc đó anh cũng sẽ "rút lui" khỏi em thật êm thấm.
8
Vừa cầm được giấy ly hôn, tôi lập tức sa thải trợ lý của hắn - nghỉ việc không phép, không cần lý do.
Còn những tay chân thân tín của hắn trong công ty, tôi đã nắm được đầy đủ chứng cứ tham ô, thiếu trách nhiệm hay mánh khóe. Chẳng cần bồi thường, tôi thẳng tay chấm dứt hợp đồng.
Đương nhiên, người thay thế họ đã được tôi lựa chọn từ lâu.
Trưa hôm đó, Sở Hà xồng xộc tới nhà. Mặt hắn nhếch nhác với bộ râu chưa cạo, quầng thâm dưới mắt, người g/ầy sọp hẳn đi. Chỉ có cái bụng vẫn phệ như cũ, không hiểu sao trông như đang mang th/ai hộ cô trợ lý vậy.
Dù mới 42 tuổi, Sở Hà đã phủ đầy mỡ thừa. Có lẽ vì mải mê đối phó với tiểu tam, tiểu tứ hay công việc kinh doanh bận rộn, hắn chẳng bao giờ tập thể dục. Uống xong rư/ợu là vật ra ngủ, tiếng ngáy vang trời. Thật không hiểu nổi mấy cô thư ký thích hắn ở điểm nào.
Nói thật, thời trẻ Sở Hà khá đẹp trai với bờ vai rộng và dáng chơi bóng rổ điển trai. Tiếc thay, chàng trai ấy đã ch*t từ lâu trong dòng chảy thời gian.
Giờ đây, ngay cả tôi cũng thấy hắn xa lạ.
Tôi vội hình dung cảnh Lê Bí gào thét. Hắn ta không còn xu dính túi, dù có gây chuyện cũng chẳng vòi được tiền. Thế là Sở Hà trở thành bia đỡ đạn. Bảy năm làm tiểu tam, cơn gi/ận đâu chỉ dừng ở vài cái t/át.
Còn cô trợ lý đang mang th/ai này, tôi thật sự không tưởng tượng nổi hắn đã thuyết phục cô ta thế nào.
Sở Hà phịch ngồi đối diện tôi, cầm ly nước uống ừng ực. Tôi lắc đầu chép miệng, quăng chiếc ly vào thùng rác.
Hắn trợn mắt: "Em gh/ét anh à?"
Tôi kh/inh khỉnh: "Anh tự hỏi đi?"
Gương mặt hắn đóng băng, mãi sau mới giãn ra: "Anh đã c/ắt đ/ứt hoàn toàn với họ rồi."
Đã th/ối r/ữa trong bùn đen, c/ắt hay không cũng đều nhơ nhớp.
Tưởng hắn đến để hạch tội, nào ngờ lại thông báo đã đoạn tuyệt với các ả. Hàm ý là không còn vướng bận, có thể trao trả công ty.
Mơ à?
Tôi nhếch mép cười lạnh: "Liên quan gì đến em?"
Hắn sửng sốt: "Chúng ta chỉ ly hôn giả vờ, chuyển nhượng cổ phần cũng là tạm thời thôi mà."
"Ôi, ly hôn còn phân biệt thật giả sao? Cổ phần đã vào miệng thì đừng hòng tôi nhả ra."
Sở Hà từ ngơ ngác chuyển sang h/oảng s/ợ, rồi phẫn nộ: "Ý em là gì? Đồ đàn bà hư hỏng! Em biết quản lý công ty không?"
Tôi nở nụ cười rực rỡ: "Anh thử xem kỹ đi, đàn bà nào như em có thể trong một tháng sắp xếp lại công ty, đạt thành tích bằng nửa năm của anh?"
Hắn cầm báo cáo tài chính tôi ném tới, kiểm tra đi kiểm tra lại mới ngẩng đầu: "Em suốt ngày làm đẹp với m/ua sắm, làm sao biết mấy thứ này?"
Tôi cười khẩy: "Anh không biết đấy thôi, những lúc làm đẹp m/ua sắm em còn học quản trị doanh nghiệp, có bằng cấp đàng hoàng nhé."
Hắn đâu ngờ, những chuyến du lịch của tôi phần nhiều là đi học. Từng ngày hắn phản bội, tôi chưa từng bỏ rơi chính mình.
Đó mới là yêu bản thân đúng nghĩa.
"Mày dám lừa tao, con đĩ!" Hắn như vừa tỉnh ngộ, lao tới như mãnh thú, hai tay siết cổ tôi. Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ: "Gi*t mày!"
Cơn nghẹt thở ập tới. Hắn ra tay không chút nương tay, như muốn bóp nát cổ họng tôi.
Tôi dồn hết sức đạp mạnh vào bụng hắn. Hắn rên lên rồi ngã vật xuống sàn.
Tôi thở hắt, xoa cổ đ/au nhức, chỉnh lại mái tóc rối trên trán: "Gọi là lừa sao? Em ép anh ngoại tình đâu? Đừng quên công ty là do hai ta cùng gây dựng. Làm vợ, em nhẫn nhục mười năm đã là nhân nghĩa lắm rồi. Vì vậy, xin anh tôn trọng: tôi tên Cố Thiêm Thiêm, không phải con đĩ."
Gương mặt Sở Hà đen như mực, ánh mắt đe dọa: "Nhẫn nhục mười năm? Hay là nằm gai nếm mật mười năm chứ?"
Lần này anh khôn ra đấy.
Hắn nắm ch/ặt tay, giọng đầy tổn thương: "Anh có gì phụ bạc em? Bao năm qua anh đối xử tệ với em sao?"
Tôi buông nụ cười giả tạo. Tôi muốn cười, nhưng không thể: "Anh ngoại tình là đã phụ bạc. Cùng anh gây dựng công ty từ hai bàn tay trắng, khi công ty ổn định, em về làm nội trợ chăm con và bố mẹ anh. Vậy mà chưa đầy năm năm anh đã ra ngoài ăn vụng. Em chờ anh thức tỉnh, chờ anh quay về. Anh có biết mỗi lần anh ân ái với người khác, em đã khóc đến cạn nước mắt, rồi lại giả vờ bình thường chăm sóc gia đình? Em cũng muốn ly hôn, nhưng người nội trợ không thu nhập như em, liệu có giành được quyền nuôi con? Nhớ lần đầu em khóc lóc, anh bảo: 'Mày nên biết ơn vì tao chưa đuổi mày'. Mười năm, tưởng đã chai lì, nhưng giọng tôi vẫn r/un r/ẩy: "Ai biến em thành nội trợ? Em hy sinh vì ai? Vì vậy, em ngừng khóc, ngừng đ/au khổ. Anh phản bội không phải lỗi của em, sao em phải dằn vặt?"
Bình luận
Bình luận Facebook