Tôi giác cho đến khi hắn đưa Đường, khóe miệng kiềm được mà lên.
Tôi: "!"
Nam chính, anh vậy!
Đây phải lạnh lùng như anh nên làm!
"Anh thế!"
Một bàn nhỏ từ phía sau vụt ra, đ/ập tanh tách đặt Đường.
Khổng tròn giác nhìn như phòng kẻ tr/ộm:
"Cấm được em bé!"
"Liên quan đến cô."
Kỳ lạnh mặt, nhưng nhanh như c/ắt phát nữa má Đường.
Đường tỉnh giấc.
Đôi đen láy ngơ ngác nhìn Ngôn, nhìn giơ hai ngắn ngủn ra, giọng nghịu:
"Bế~"
Kỳ và liếc nhau, đồng thời giơ bế Đường.
"Yeah!"
Khổng nhanh được em gái, reo sung rồi hãnh diện hôn chụt một má bầu bĩnh.
Nét tức gi/ận thoáng qua Ngôn, hiếm hoi vẻ phục trẻ con.
Hắn lăn, dán theo cục nhảy nhót khắp nơi.
Khổng phát ánh hắn, cố che ngang tầm nhìn, gương đầy giác.
Đột nhiên, Đường nhanh phịch xuống đ/au oà khóc.
Kỳ và đồng loạt tới.
"Thổi phù hết đ/au~"
Khổng được trước, nhẹ cánh ửng Đường.
Kỳ đẩy ngoài, đen như mực.
Tưởng hắn nổi ngờ hắn lén áp phù Đường khi chú nhịn được hôn lén một rồi hả hê lùi lại, giả bộ như chuyện gì.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, đ/au lòng lên:
"Tỉnh táo đi nam chính!"
... Không thể tỉnh nổi một chút nào.
Cốt đã lệch đường ray hoàn toàn.
Nam chính lẽ chỉ dịu dàng nữ chính, tà/n nh/ẫn nữ phụ, giờ đây những chìm đắm giọng ơi" Đường, còn ngầm đố kỵ nữ chính.
Thậm chí lần còn chuyện tr/ộm trẻ con mất tượng tài!
"Sao anh thể thế!"
Khổng tức chỉ Ngôn:
"Đã thỏa thuận mỗi chơi Đường một ngày! Hôm qua anh, hôm nay đến lượt em!"
Kỳ đỏ:
"Không nhớ."
Rồi giơ Đường:
"Cục bột, đi chơi."
Đường tức toét bò đùi hắn, nhanh chóng khởi động lăn chuồn mất.
Khổng đứng phía sau dậm tức tối:
"Chậm lại! Lỡ rơi em sao!"
Tôi vọng nhìn này.
Quyết định buông xuôi hoàn toàn.
Nhiệm tồi tệ thích làm!
11
Tôi nằm dài gian hệ thống, tiếng động chói tai lên, giọng máy móc lạnh lùng hệ vọng:
"Cảnh báo!"
"Phát tiến độ nhiệm bất thường, đ/ộc á/c thể đạt chuẩn, chuẩn khởi động chương trình thu cưỡ/ng ch/ế!"
Tôi hốt, trắng đêm nộp đơn xin gia hạn nhiệm vụ.
Hệ lạnh lùng khoan nhượng.
"Từ chối yêu cầu."
"Trong vòng ngày nếu thể hắc hóa, tức thu thay thế."
Tôi như rơi hố cảm giác bất lực chưa từng tràn ngập.
"Chị hệ ơi~"
Giọng Đường ngọt ngào lên.
Cô bé kiễng dán viên kẹo tiết mãi đành ăn quả cầu ánh sáng:
"Chị ăn kẹo đừng buồn nha~"
Nhìn to veo hơn này, đến cô bé xóa bỏ thương tim tôi như kim xuyên.
Tôi nghiến răng, hất mạnh viên kẹo Đường.
"Suốt ngày chỉ biết ăn! Đồ dụng!"
Đường ngơ ngác, cố chìa ngắn ngủn chạm tôi:
"Chị đừng Đường ngoan..."
"Em đồ ngốc à?"
Tôi quát lớn:
"Không gh/ét em sao?"
"Nhưng Đường thích chị hệ thống..."
Cô bé tức đẫm lệ, miệng:
"Chị đừng gh/ét Đường, Đường ngoan."
Tôi cố lòng phớt lờ, cố dùng l/ực lạnh khiến cô bé nếm trải gh/ét bỏ, kích hoạt hắc hóa.
Cục một ống heo tiết đi.
Cục định gì??
Tôi tức giác, bám theo.
Chỉ cục cưng tiệm dùng hết tiền tiết m/ua hướng dương, rồi vật lộn hoa hơn cả đi loạng choạng phố.
Cảnh tượng khiến tim tôi thót lại.
Vừa lo cô bé va quệt, vừa kẻ x/ấu b/ắt c/óc.
Đang lo lắng, bóng lớn áp xuống.
Người đàn ông tươi cười cúi xuống chặn Đường:
"Bé con một mình Chú dẫn đi m/ua kẹo nhé?"
Lòng tôi chùng xuống, tức nhắc nhở:
"Không được đi theo! Đường, hô c/ứu!"
"C/ứu..."
Đường vừa hô, miệng đã bịt ch/ặt!
Cả b/ắt c/óc dễ dàng, tên đàn ông cô bé về phía tải.
Ch*t ti/ệt! kẻ buôn người!
Tôi định hết điểm tích lũy, phá luật c/ứu người, bóng nhỏ tới sầm tên buôn người.
"Ầm!"
Tên buôn loạng choạng buông tay, Đường rơi xuống bụi cây.
"Chạy mau!"
Khổng hớt hải kéo Đường.
Tên buôn ch/ửi bới túm cổ hai đứa trẻ:
"Hôm nay đắt hàng! Một được hai đứa!"
Hai đứa bé giãy giụa:
"C/ứu!"
"C/ứu!"
Đúng xe, chiếc lăn điện tới!
Tên buôn húc nhào, đ/au rú lên.
Kỳ cũng va lật đ/è thương, mét, mồ hôi lấm tấm.
Người qua đường xúm kh/ống ch/ế kẻ x/ấu, sát, phụ huynh ba đứa trẻ.
Bình luận
Bình luận Facebook