Để Trở Thành Công Chúa Nhà Giàu.
Tôi sức ngăn phản diện làm chuyện ng/u ngốc.
Ngày tìm làm 'lốp phòng'.
Tôi bắt ấy kèm tập.
Ông tức huyết áp lên 180, nỡ tôi, quay ngất xỉu.
Ngày giam giữ.
Tôi lao hôn nó.
Mẹ sợ quá nó đêm đó, dọn nhà chuyển trường tôi.
Ngày phá sản, cả hai lên sân thượng tìm ch*t.
Tôi gọi bằng hồ định vị:
'Bố yên tâm đi, này Mao sẽ chăm con, lớn lên sẽ ấy.'
Mẹ lau nước nhìn bố:
'Tạm thời chưa ch*t được, cần nói chuyện giáo dục gái.'
'Đúng ý anh.'
01
Năm 6 tuổi, phát hiện sống trong tiểu thuyết ngôn tình hào môn.
Bố là 'lốp phòng' si tình.
Miệng nói sẽ tuyệt khi chính.
Nhưng khóc vài giọt, lập tức trả chính, kết cục ch*t thảm.
Mẹ là phản diện tàn á/c.
Bà trêu chính, chính, kết cục sống trong tù.
Tôi cũng nhàn rỗi.
Tôi ị dính phân lên chính.
Tôi thực sự nổi.
Bố là thiếu gia Hải Thành.
Mẹ là đẹp.
Tôi sinh là công chúa, cả chì làm cũng đính kim cương.
Ba bệ/nh gì mà sống tốt xoay quanh chứ!
Vì vậy.
Tôi ngăn tất cả.
02
Ngày nước.
Cô thẳng công ty tôi.
Nghe tiếng gõ cửa.
Tôi lao lòng ông.
'Bố ơi! Con biết làm bài!'.
Ông kính bằng tay, dáng quý tộc.
Bỏ qua ngoài cửa, nào.
[Đặt câu với từ: ông, hiệu trưởng, tôi, múa công, tặng]
'Ông tặng hiệu điệu múa công! Đúng ạ?'
'Có đúng không?'
Bố cầm tờ tra bằng bàn thon dài:
'Thử nghĩ xem?'
'Hiệu tặng điệu múa công.'
'Đặt xem?'
'Hiệu tặng điệu múa công.'
Bầu khí chùng xuống.
Bố từ vo viền tờ giấy.
Hỏi vấn đề gì khác.
Tôi toán 21 điểm.
Bài luận tiếng Anh bằng pinyin.
Mời chỉ đạo.
Vị CEO Harvard đỏ tía tai.
Cởi hai khuy áo sơ mi trắng.
Gân xanh nổi lên thái dương.
'Vào nghỉ chơi đi, để bình tĩnh lại.'
Nghe giọng nghẹn đầy kìm nén, chui nghỉ.
Một lát sau, vào.
Đúng là chính, thường.
Yếu đuối, miệng son, dáng cần vệ.
Nhưng thèm ngước mắt:
'Cô Chu có việc gì?'
'Anh gọi em là Chu? xa lạ quá.'
'Tôi nói rồi, mang th/ai trước hôn nhân, họ chồng, mở tr/ộm két h/ệ rồi.'
Nữ ôm ng/ực, giọng yếu ớt:
'Em ly hôn rồi. tháng trước trong buổi lưu múa công, ấy dẫn gái khác--'
'Cút ngay!'
Ba chữ công'.
Như giọt lửa rơi đống củi.
Như quả ném kho đạn.
Khiến cơn thịnh dồn nén bùng ch/áy.
Nữ tin mình.
Ngất lịm sàn.
Bị bốn vệ khiêng đi.
Vậy là.
Hai họ cơ hội nối tình xưa rồi!
'Tống Tiểu Quỳ, nhìn tr/ộm gì đó?'
03
Tôi như kẻ bắt tại trận.
Lê bước ra.
Bố ngồi ghế sofa cạnh cửa ánh sâu thẳm cùng khóe miệng khẽ mím uy lực thượng vị.
Tôi sợ.
'Bố đừng khác không?'
'Tại sao khác?'
Tôi ấp úng.
Bố trái ra.
Ngón áp út đeo nhẫn cưới lấp lánh.
'Chiếc nhẫn này diện hôn ước mẹ. Hôn cảm xúc nhất thời, mà là quyết định khi suy nghĩ thấu đáo, trao cả đời nhau, sống trong tim nhau, giờ xa.'
'Cảm giác mới lạ là cùng cũ trải nghiệm điều mới, cùng mới đường cũ.'
'Khi chân ái sẽ hiểu. Nhưng hy vọng đó muộn.'
Ánh xuyên qua hàng mi, bóng lên làn da nâu, lên dàng khó tả.
Tôi mơ hồ hiểu, chui lòng ông.
'Bố chỉ thôi.'
'Con sợ Chu Ly Ly nên ý gi/ận bố? nghĩ vậy?'
Tôi cúi x/ấu hổ.
Bố như điều gì, đóng bế lên.
'Được 21 điểm giống giả vờ, cần nói chuyện với học tập rồi.'
'À, tối uống rư/ợu với bạn.'
'Việc lớn này nói trực tiếp mới được, thôi.'
?
Bố ơi, lý do x/ấu hổ này mà?
Sáng hứa làm phiền sao?
Bố lái nhanh quá, say máy bay rồi!
...
Tôi nghi chê tôi.
Ông cầm tra mời về, cả tối nói chuyện trong ngủ.
Mẹ khóc đỏ mắt!
Bố nói 'tài khoản hỏng, nick phụ'.
Mẹ khóc càng thê thảm!
Mẹ ơi nghe giải thích!
04
Mẹ là mỹ thon chân dài, tình nảy, cánh có lớp cơ mỏng, rất tin cậy.
Hôm tìm giải thích.
Bà vừa xoa lưng vừa thay đồ chuẩn chơi.
'Không cần nói đâu yêu, rồi.'
'Mẹ quan tâm học hành thôi.'
'Bố tuổi hổ đói, đêm luyện nick phụ chịu nổi.'
Tôi gãi đầu.
Có khác tôi.
Tôi dẫn lão.
Là giáo sư toán nghỉ hưu trường Thanh Bắc, khí khó gần.
Mẹ nhờ h/ệ mới xin học.
Tôi lễ chào hỏi.
Bình luận
Bình luận Facebook