Mẹ chồng xúi chồng tôi ly hôn với tôi.
Lý do là con trai tôi làm bài tập đến 10 giờ tối vẫn chưa xong, tôi bảo con đi ngủ để mai làm tiếp.
Mẹ chồng cho rằng với người mẹ không biết thúc đẩy con cái như tôi, cháu nội của bà sớm muộn cũng thành kẻ vô dụng.
Tôi: "?"
Trùng hợp thay, tôi cũng nghĩ chồng tôi có bà mẹ như thế này, sớm muộn cũng tan nát.
Hừ, trước tiên hãy xúi ông cụ ly hôn với bà ta đi.
Nếu không, nhà bà ấy không tan thì nhà tôi cũng đổ vỡ.
Đã bà ấy muốn làm khó tôi, thì đừng trách tôi sống mái.
1
Đứa con 7 tuổi của tôi chưa làm xong bài tập, xem ra sắp đến 11 giờ đêm.
Tôi bảo con đi ngủ, để mai làm tiếp.
Dù sao cũng là cuối tuần, ngày mai vẫn còn cả ngày.
Thế nhưng, tôi vừa dứt lời.
Bà Trần Đông Mai - mẹ chồng đang xem tivi trong phòng khách liếc nhìn tôi và đứa con.
Bà nói: "Tần Ngữ, mày dạy Tiểu Sâm kiểu này à? Chả trách thằng bé làm gì cũng lề mề. Mày cứ dạy kiểu này thì sớm muộn nó cũng thành đứa hư hỏng."
Tôi quay lại nhìn Trần Đông Mai.
Bà tiếp tục: "Không phải tao nói mày, hồi xưa tao gh/ét nhất loại phụ huynh như mày. Rõ ràng bài tập hôm nay làm xong được, cứ đẩy sang ngày mai. Đến mai có việc bận, bài không xong lại đổ tại cô giáo giao nhiều."
Đúng vậy, Trần Đông Mai từng là giáo viên tiểu học.
Bà vừa nghỉ hưu được nửa năm.
Mấy tháng trước bảo sang giúp chúng tôi trông cháu.
Nhưng giờ tôi nghi ngờ bà chỉ mượn danh trông cháu để tập tành chọc tức con dâu.
2
Đây không phải lần đầu Trần Đông Mai xía vào chuyện của tôi.
Nửa tháng trước, khi mới đến nhà, bà đã từng chỉ chỏ một lần.
Hôm bà đến, đúng lúc tôi tăng ca đến hơn 11 giờ đêm mới về.
Chồng tôi Lâm Bân cũng đang đi công tác.
Thế nên hôm đó bài tập của Tiểu Sâm do Trần Đông Mai kèm cặp.
Khi tôi về đến nhà, bà vẫn chưa ngủ sau khi dạy cháu.
Có lẽ bà hình dung cảnh trước khi bà đến, mỗi khi tôi tăng ca, Lâm Bân sẽ dạy con.
Nên bà đã ám chỉ tôi không nên tăng ca khuya như vậy, để việc dạy con cho chồng.
Nguyên văn lời bà: "Đàn bà con gái phải lấy gia đình làm trọng."
Còn lấy ví dụ nhà hàng xóm, vợ kia làm nội trợ toàn thời gian.
Tôi nghĩ bụng, hôm đầu bà đến nên giữ thể diện cho bà, không cãi lại.
Thế là tôi đáp: "Đúng vậy, chị hàng xóm có kể với con, lúc cưới mẹ chồng m/ua nhà xe đ/ứt khoát, sau khi sinh cháu còn cho 6 triệu mỗi tháng."
Tôi còn nói thêm cho rõ: "Nếu mẹ cho con điều kiện như thế, con cũng xin ở nhà làm nội trợ ngay."
Trần Đông Mai tắc họng.
3
Có lẽ bà nhớ lại những việc đã làm trong 8 năm tôi và Lâm Bân kết hôn.
Hồi chúng tôi cưới, bà không những không đưa một xu tiền sính lễ, ngay cả tiền đổi lời cũng chẳng có.
Ở Vân Thành, tiền sính lễ không nhiều, chỉ một triệu một, tiền đổi lời bốn số tám.
Nhưng Trần Đông Mai dùng một câu "tiết kiệm" được hai triệu.
Bà nói với Lâm Bân: "Con đã lớn rồi, lấy vợ đừng bám víu người già."
Số tiền không lớn, Lâm Bân tự xoay xở được.
Nên ban đầu tôi không hề biết chuyện này.
Mãi đến trước ngày cưới, khi dùng điện thoại của Lâm Bân, tôi vô tình thấy tin nhắn chuyển khoản 8.888 tệ nhờ bà diễn trò trong lễ cưới.
Nhưng lúc đó tôi cũng không bận tâm.
Tôi và Lâm Bân yêu nhau từ thời sinh viên.
Hai đứa liều mạng, không xe không nhà, tốt nghiệp đại học một năm, dành dụm được 50 triệu đã dám cưới.
Đăng ký kết hôn đúng ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau, lúc đang ăn mừng say khướt, nghĩ bụng ngày 11/11 là ngày đẹp nên hớn hở chạy đến phòng hộ tịch.
Sau khi làm thủ tục mới thông báo cho hai bên gia đình tổ chức tiệc cưới.
Dĩ nhiên không trông chờ bố mẹ chồng hỗ trợ nhiều.
Bố mẹ tôi sinh con muộn, gần 50 tuổi mới có mình tôi, không nỡ thấy con khổ.
Thấy tôi cưới xong vẫn không có nhà riêng, họ liền thêm 50 triệu vào tiền mừng cưới đưa cho hai vợ chồng m/ua nhà.
M/ua xong nhà thì không đủ tiền sửa sang.
Thế là Lâm Bân v/ay bố mẹ 100 triệu.
Khi v/ay tiền, Trần Đông Mai nói rất hay: "Mẹ chỉ có mỗi Lâm Bân, các con m/ua nhà sửa cửa đừng nói v/ay mượn gì, cứ coi như cho các con."
Rồi chuyển khoản ngay.
Lúc đó tôi nghĩ, dù bà hay nói những lời khó nghe nhưng đối với con trai vẫn tốt.
Hơn nữa, từ khi cưới, do công việc hai vợ chồng xa nhà chồng, tự thuê nhà ở riêng nên qu/an h/ệ giữa tôi và bà cũng tạm ổn.
Mãi đến năm sau, khi mẹ tôi nhập viện vì u xơ tử cung.
Tôi mới vỡ lẽ về con người bà.
4
Sau khi mẹ tôi nhập viện, việc đầu tiên Trần Đông Mai làm là đòi Lâm Bân trả n/ợ.
Lúc đó chúng tôi vừa sửa nhà xong, con trai mới sinh vài tháng.
Lâm Bân không có nhiều tiền, hẹn hai năm sau trả.
Thế là bà gọi điện cho tôi.
Dĩ nhiên, là giáo viên, bà biết lý do đòi n/ợ không thể nói thẳng. Bà viện cớ cháu họ m/ua nhà thiếu tiền, cần v/ay gấp.
Lải nhải đủ thứ.
Điểm chính duy nhất: Đòi trả tiền ngay lập tức.
Lúc đó tôi đang bù đầu vì mẹ ốm.
Họa vô đơn chí, bố tôi lo lắng quá độ khiến bệ/nh cũ tái phát, hai cụ cùng nằm viện.
Tôi nhận điện thoại của Trần Đông Mai ngay trong bệ/nh viện, lúc Lâm Bân đang bế con an ủi mẹ tôi rằng u xơ chỉ là tiểu phẫu, sau mổ sẽ nhờ bà trông cháu.
Thế nên khi bà dông dài, tôi chưa kịp đáp, Lâm Bân đã đỡ lấy điện thoại.
Chương 8
Chương 24
Chương 10
Chương 10
Chương 17
Chương 10
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook