Tôi và Giang Tự Đình, người thừa kế của gia tộc họ Giang, đã được đính ước từ thuở nhỏ.
Năm mười sáu tuổi, khi không còn người thân, tôi chuyển đến sống tại nhà họ Giang.
Dưới cùng một mái nhà suốt tám năm trời, trái tim anh chưa từng một lần hướng về tôi.
Vào ngày lễ đính hôn, chỉ vì câu "Em sợ" của người bạn thuở ấu thơ, Giang Tự Đình đã bỏ mặc tất cả khách mời cùng tôi trong chiếc váy trắng tinh khôi.
Đêm hôm đó, tôi tháo nhẫn cưới, rời khỏi Giang gia.
Trong đêm mưa như trút nước, anh lại liều mình chặn đầu chiếc taxi, ánh mắt cứng rắn và ngoan cố:
"Sơ Nghi, anh không cho phép em đi."
Tôi từ từ hạ kính xe, đối diện với đôi mắt anh ướt đẫm hơi nước.
Từng chữ, từng lời nói ra đều chân thành:
"Nhưng mà..."
"Giang Tự Đình, thật sự tôi chưa từng muốn lấy anh."
1
Đêm trước ngày đính hôn, Giang Tự Đình cùng hội bạn giàu có tổ chức bữa tiệc đ/ộc thân xa hoa trên du thuyền ngoài bến cảng.
Tôi nhận lời ông Giang đến đón anh về. Khi bước lên boong tàu, buổi tiệc đang ở cao trào.
Ánh đèn lấp lánh, gió biển mơn man thổi qua những cặp đôi đang nhảy múa.
Xa xa là biển đêm đang nuốt chửng bóng tối, nhưng con tàu vẫn sáng rực như ban ngày.
Giữa không khí hừng hực ấy, Giang Tự Đình ngồi trong góc khuất, thong thả bóc từng múi măng c/ụt.
Bên cạnh anh là Quý Thư - bạn thuở ấu thơ, người tôi đã lâu không gặp.
Cô ấy về nước.
Đúng một ngày trước lễ đính hôn của chúng tôi.
Tiếng n/ổ vang lên, những dải kim tuyến rơi lả tả. Hàng chục chai rư/ợu sâm banh bị lắc mạnh, phun thành vòi tưng bừng.
Không ai để ý đến tôi.
Trừ Quý Thư.
Như có linh cảm, cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng về phía tôi.
Ánh mắt đầy khiêu khích và kiêu hãnh, y như bao lần trước.
Khóe miệng nhếch lên, cô quay sang Giang Tự Đình, giọng đỏng đảnh:
"Cậu bóc xong chưa? Tôi muốn ăn ngay cơ."
Giang Tự Đình vốn nóng tính, nhưng luôn chiều chuộng Quý Thư.
Anh chẳng ngẩng mặt, tay đút miếng măng c/ụt trắng nõn vào miệng cô.
Quý Thư nhăn mặt: "Chẳng ngọt chút nào."
"Đỏng đảnh."
Dù vậy, anh vẫn cẩn thận xếp từng múi măng c/ụt vào đĩa trước mặt cô.
Tất cả diễn ra tự nhiên như lẽ thường.
Khi tôi bước tới giữa boong tàu, một người bạn thân của Giang Tự Đình phát hiện ra.
Anh ta nhíu mày, giọng khó chịu:
"Sơ Nghi? Cô đến làm gì?"
"Chưa kịp đính hôn đã vội giám sát à? Đừng có ra mặt thế chứ?"
Từ ngày tin đính hôn lan truyền, Giang Tự Đình chưa từng đoái hoài đến tôi.
Lại thêm thân phận cô nhi nương tựa nhà họ Giang nhờ mối ân tình xưa.
Họ coi thường tôi là phải.
Tôi bỏ qua lời châm chọc, đứng trước mặt Giang Tự Đình:
"Đêm khuya rồi, anh về đi. Ông nội sai tôi đến đón."
Giang Tự Đình liếc nhìn, giọng chế nhạo:
"À, ra mang lệnh chỉ đến đây. Thế hỏi làm gì?"
Không khí căng thẳng.
Quý Thư cười ngọt:
"Sơ Nghi, lâu lắm mới gặp. Uống chút gì đi?"
Một người bạn khác của anh cũng phụ họa:
"Đến rồi thì vô nhậu chút đi."
Tôi chưa kịp phản ứng, Quý Thư đã rót đầy ly rư/ợu đưa tới.
Giang Tự Đình vẫn thờ ơ.
Đang lưỡng lự, cô ta bất ngờ dốc ngược ly rư/ợu lên đầu tôi.
Chất lỏng lạnh buốt chảy xuống mặt.
Quý Thư thì thào:
"Con chó cưng thôi mà, đừng ảo tưởng."
"Muốn cư/ớp anh ấy khỏi chúng tôi ư? Sơ Nghi, cô quá tự tin rồi."
2
Quý Thư luôn coi tôi là thú cưng của Giang Tự Đình.
Bố mẹ mất sớm vì t/ai n/ạn, tôi lớn lên bên ông bà.
Năm mười sáu tuổi, khi bà nội qu/a đ/ời, ông Giang đón tôi về.
Thuở hàn vi, ông Giang từng được ông bà tôi cưu mang ba tháng.
Khi phát đạt, ông định trả ơn bằng tiền bạc, nhưng ông bà từ chối.
Trước lúc lâm chung, bà nắm tay ông Giang:
"Lời hứa năm xưa... còn giữ chứ?"
Ông Giang nghẹn ngào:
"Tất nhiên."
Thế là tôi về sống tại Giang gia.
Lần đầu thấy ngôi nhà xa hoa, những con người sang trọng tỏa sáng.
Ngày ấy, Giang Tự Đình đang tập đàn cùng Quý Thư.
Ông Giang dắt tay tôi giới thiệu:
"Đây là Sơ Nghi, từ nay là người nhà."
Chúng tôi đều không hiểu ý nghĩa thực sự của "người nhà".
Tôi chỉ biết mình có mái ấm.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi lên gương mặt điển trai, bộ đồ hiệu của cậu bé.
Chiếu lên chuỗi kim cương lấp lánh và váy trắng tinh khôi của cô gái.
Cũng chiếu xuống đôi giày cũ kỹ và những ngón tay bối rối của tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook