Anh "Anh biết cùng Việt liên thủ muốn hạ bệ anh, là lỗi trước, thế cũng không trách em."
"Nhưng nhìn vào cảnh chúng cùng nhau phấn đấu năm qua, thể... dừng lại ở đây không?"
"Coi như... c/ầu x/in em."
Tôi bật "Anh đây là không chịu nổi quả hiện tại, nên muốn đ/á/nh cược mềm lòng không?"
"Thẩm Ngôn, đi c/ầu x/in Việt, lẽ còn hiệu quả hơn c/ầu x/in tôi."
"Biết đâu thể lối thoát."
"Ví để đó bảo vệ gì đó."
Thẩm Ngôn rất khó xử, "Tang Ngư, cần thiết mức này không?"
"Em thật sự muốn nhìn sao?"
Tôi buột miệng, "Được, đi."
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi lạnh lùng nói, "Từ giây phút ngoại tình, đã mong đi rồi."
"Anh nghĩ dọa nạt kiểu này tác dụng không?"
Anh lặng.
Sau đó quay người, khuất vào màn đêm.
Tôi Thẩm Ngôn cứ thế chia tay trong bất hòa.
Sau này nghe về từ bạn thân.
Cô ấy Thẩm Ngôn phá sản rồi.
Tòa của tập Thẩm đã Việt m/ua lại.
Còn con của Thẩm Ngôn phát hiện mắc bệ/nh tim bẩm giờ tiêu tiền như nước.
Tôi thức hỏi, "Lâm Túy đâu?"
"Chắc là bỏ chạy rồi."
"Không thì còn mong cùng Thẩm Ngôn chia khó khăn sao?"
"Đúng là đáng đời!"
Cúp điện thoại, vẫn hơi choáng váng.
Tỉnh táo lại, tục bước về nhà.
Ánh trăng kéo dài bóng tôi.
Đi sẽ đi qua con ngõ hẹp nhỏ góc quen thuộc kia.
Ngày Thẩm Ngôn mười bảy tuổi luôn đứng đó cầm sáng chờ tôi.
Những rung động ban chân thật nào.
Thì những thương sau này lại sâu bấy nhiêu.
Nhưng cuộc đời luôn bắt chương mới.
Những nỗi đ/au ấy nên ở lại nơi cũ.
Còn tôi, tục tiến lên phía trước.
Ở gần năm, đi ngoài nghiệp thời gian.
Ba năm sau trở về nước, nhận lời mời từ nhiều công ty.
Tôi việc mình thích, giỏi nhàng.
Tiền tuy không nhiều, nhưng cũng không cố gắng sức.
Lúc rảnh còn thể đi lịch.
Một hôm đi ăn uống bạn, thấy bóng dáng quen thuộc.
Là Thẩm Ngôn.
Anh đang tài xế người khác.
Dường như cảm nhận ánh mắt tôi.
Anh nhìn sang.
Bốn mắt gặp nhau.
Anh cố tránh né ánh nhìn của tôi.
Người bạn thấy đờ đẫn, vỗ vai hỏi, "Quen à?"
"Ừ."
"Thân không?"
Tôi cười lắc "Chỉ là người không trọng thôi."
Bình luận
Bình luận Facebook