Trong buổi họp lớp sau bảy năm, tôi biết được một tin.
Người học giỏi kiêu kỳ như đóa hoa trên đỉnh cao năm xưa - Kỳ Việt, hóa ra lại thích tôi hồi cấp ba.
Tôi vô cùng kinh ngạc.
Nhưng lớp trưởng còn sốc hơn tôi, nhìn ánh mắt khó tin của tôi mà kêu lên.
"Không phải chứ Tô Thanh Diệp, chuyện Kỳ Việt thích cậu cả lớp đều biết, mà cậu lại không hay?"
Cả lớp đều biết?!
Tôi vừa định hỏi thêm, nhưng ánh mắt lướt qua lại thấy Kỳ Việt được nhân viên phục vụ đón vào cửa.
Ánh nhìn của anh chỉ dừng lại trên người tôi một giây, lạnh lùng vô cùng, như nhìn người lạ.
01
Sáu giờ rưỡi chiều, tôi đúng giờ tới địa điểm họp lớp.
Bước vào, trong phòng riêng đã ngồi rất đông người, những gương mặt vừa lạ vừa quen khiến tôi thoáng chốc bối rối.
"Mọi người thay đổi nhiều nhỉ? Có phải đều không nhận ra? Gọi cậu bảy năm mới quay về một lần."
Lời trách móc đầy tươi cười của lớp trưởng Tống Kỳ vang lên, khiến tôi lập tức thoải mái hơn, cũng cười theo.
Cô ấy là một trong số ít người bạn tôi còn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp cấp ba, cũng vì người tổ chức buổi gặp mặt là cô ấy nên tôi mới tham gia.
Chẳng mấy chốc, có người nhận ra tôi, bưng ly rư/ợu đi tới.
"Đây chẳng phải là học giỏi Tô Thanh Diệp của bọn mình sao! Cuối cùng cũng từ nước ngoài về rồi! Còn nhớ tôi không? Chu Diệu, ngày ngày ngồi sau cậu chép bài tập đây." Tôi cười đón lấy ly rư/ợu, chạm nhẹ với anh ta.
"Tất nhiên là nhớ, cậu g/ầy đi nhiều, đẹp trai hẳn."
Trò chuyện vài câu tùy hứng, rồi lần lượt có người bắt chuyện với tôi. Với sự tham gia của Tống Kỳ và Chu Diệu, tôi hòa nhập không quá gượng gạo.
Tôi ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rư/ợu, lặng lẽ nghe họ lúc thì hồi tưởng chuyện vui thuở thiếu niên, lúc thì hỏi thăm tình hình hiện tại của nhau.
Trong lòng không khỏi cảm khái.
Bảy năm chưa gặp, mọi người thay đổi rất nhiều.
Người từng kém ăn nói trong ký ức giờ trở nên hoạt ngôn, kẻ ngang ngạnh nóng nảy trở nên hòa nhã điềm tĩnh, người phóng khoáng ngày trước nay thêm phần kín đáo...
Tôi từ từ đảo mắt nhìn qua những gương mặt, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh một thiếu niên.
Cậu luôn ngồi bên phải tôi, cài cúc cổ áo đồng phục lên cao nhất, để mái tóc ngắn đen gọn gàng.
Ở cái tuổi mà ai cũng mặt mộc, nổi mụn, thì cậu dường như chẳng bao giờ có nỗi phiền đó, lúc nào cũng trắng trẻo chỉn chu ngồi đó. Ngay cả khi nắng hè xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cũng kỳ lạ toát lên vẻ thanh thoát.
Như một tiên tử chẳng nhuốm bụi trần, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người vui sướng.
Đôi khi học mệt, tôi thường lén nhìn vài lần.
Không biết giờ cậu ấy sống ra sao rồi.
Tôi nghiêng đầu hỏi Tống Kỳ: "Kỳ Việt không tới sao?"
Nghe thế, mắt Tống Kỳ bỗng sáng lên, dường như rất hào hứng khi tôi nhắc tới Kỳ Việt, ngập ngừng một lúc mới trả lời.
"Không tới, Kỳ Việt chưa bao giờ tham gia họp lớp, chắc do công việc bận quá."
Tôi "Ừ" đầy suy tư, chưa kịp thất vọng thì Tống Kỳ chạm vai vào vai tôi, tò mò thì thầm.
"Cậu hỏi thăm Kỳ Việt làm gì? Muốn tìm cậu ấy nối lại duyên xưa à?"
Nối lại duyên xưa?
"Tôi với cậu ấy có duyên gì đâu?"
Tống Kỳ tròn mắt, nhìn vẻ mặt không giả vờ của tôi rồi hỏi.
"Sau khi tốt nghiệp cấp ba Kỳ Việt không tỏ tình với cậu sao?"
Tôi càng nghe càng rối.
"Tỏ tình gì cơ? Sao Kỳ Việt lại tỏ tình với tôi?"
Mắt Tống Kỳ càng tròn hơn.
"Tất nhiên là vì cậu ấy thích cậu chứ sao!"
Sao có thể?
Kỳ Việt rõ ràng với ai cũng tỏ ra xa cách như muốn đẩy người ta ra ngàn dặm. Tôi chỉ là người có thể nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn người khác một chút, phần lớn cũng liên quan đến học hành.
Tôi há miệng định phủ nhận, chưa kịp nói.
Tống Kỳ đã đoán trước ý tôi, đứng phắt dậy, tay ôm ng/ực như trời sập.
"Ba năm cấp ba tao 'ship Thanh Phong Minh Việt' coi như vô nghĩa hết rồi!"
"Tô Thanh Diệp, Kỳ Việt nhìn là biết thích cậu, cả lớp đều nhận ra, mà cậu lại không biết!"
Cả lớp đều biết?!
Tôi kinh ngạc nhìn quanh các bạn học, chẳng ai lên tiếng phản đối.
Như thật, lại như cả lớp cùng hợp sức trêu tôi một vố lớn.
Lúc này đầu óc đầy ắp nghi vấn, vừa định hỏi tiếp thì ánh mắt lướt qua lại thấy Kỳ Việt được nhân viên phục vụ đón vào cửa.
"Mời anh Kỳ vào đây ạ."
Tiếng nhân viên vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Kỳ Việt cũng đồng thời nhìn sang, chỉ một cái liếc lạnh lùng cũng khiến không khí xung quanh như đông cứng, khiến tôi nín thở.
02
"Kỳ Việt! Khó khăn lắm mới đến được, người bận rộn cuối cùng cũng rảnh tham gia họp lớp bọn mình rồi!"
Vài giây sau, có người phá vỡ bầu không khí, đón lên.
Tôi thở phào, đứng tại chỗ nhìn từ xa, định đợi khi Kỳ Việt để ý tới mình sẽ chào hỏi.
Thực ra sau bảy năm gặp lại Kỳ Việt, so với người khác thì cậu ấy không thay đổi nhiều.
Dù mặc đồ khác, nhưng thói quen vẫn vậy.
Luôn cài cúc cổ áo lên cao nhất, chỉ để lộ phần cổ trắng ngần và khuôn mặt như tiên giáng trần.
Nói về thay đổi, chính là toàn thân trông càng xa cách hơn.
Áo sơ mi đen, quần tây đen, áo choàng đen, như tự giấu mình trong màn đêm dày đặc, khiến người ta không thể dò xét, cũng chẳng dám đụng vào.
Tôi nhìn kỹ, nên cũng nhận ra ánh mắt Kỳ Việt dừng lại trên người tôi. Tôi vừa nhếch môi định mỉm cười đáp lại, thì ánh nhìn ấy đã nhanh chóng lướt qua, lạnh lùng vô cùng, như bỏ qua người lạ.
Nụ cười tôi đông cứng tại chỗ.
Là do lời Tống Kỳ lúc nãy? Cậu ấy nghe thấy nên để phá tin đồn, cố tình giả vờ không quen tôi?
Cần thiết không? Dù sao cũng làm bạn cùng bàn ba năm, qu/an h/ệ dù không thân thiết lắm thì cũng khá tốt chứ.
Bảy năm không gặp, Kỳ Việt lại trở nên hẹp hòi thế.
Nghĩ vậy, trong lòng tôi bực bội, vô thức liếc mắt về phía Kỳ Việt.
Bình luận
Bình luận Facebook