Đời trước, để ngăn bố mẹ thuê căn phòng đ/ộc hại vượt formaldehyde. Khi xem nhà, tôi nói: 'Không được thuê! Ở đây sẽ bị bạch cầu!' Chủ nhà tái mặt: 'Nếu không phải họ hàng, ai cho thuê giá rẻ thế! Tốt bụng hóa ra đổ sông đổ bể! Thôi không cho thuê nữa! Cút đi!' Sau đó sống ở khu cũ, bố mẹ đ/á/nh m/ắng tôi: 'Tại mày cả nhà phải chui rúc hầm tồi tàn!' Em trai bị bạn chê ở khu ổ chuột, oán h/ận tôi. Qua đường nó đẩy tôi vào xe cán ch*t. Nhờ tiền bồi thường t/ử vo/ng của tôi, cả nhà dọn vào chung cư sáng sủa. Mở mắt lần nữa, tái sinh về ngày xem nhà. Nhìn đồ nội thất đ/ộc hại bằng gỗ ép, tôi nói: 'Bố mẹ ơi! Con không cần đồ sang thế này, chuyển hết cho Thiên Tứ đi!' 1 Tôi sống lại ngày theo bố mẹ lên thành phố xem nhà. Vừa tỉnh dậy đã hắt xì vì mùi formaldehyde xộc vào mũi. Mẹ hít hà: 'Tiểu Dũng à, còn xịt nước hoa sang chảnh thế! Đúng dân thành phố có khác!' Thực ra mùi thơm chỉ để che mùi đ/ộc. Ngậm ngùi nhìn người họ hàng đứng ngoài hút th/uốc tránh khí đ/ộc, lòng tôi sôi sục c/ăm hờn. Lần này tôi không thể vạch trần sự thật. Nhà kiểu 'lẩu que' dùng vật liệu rẻ tiền đ/ộc hại, chủ nhà vội cho thuê ki/ếm lời nên khí đ/ộc chưa bay hết. Ở lâu nhẹ thì bệ/nh, nặng thì ch*t. Từng có chị trong làng thuê nhà kiểu này mắc bạch cầu cấp. Đời trước, tôi thì thầm bảo bố: 'Đây là nhà đ/ộc! Thuê vào sẽ bệ/nh!' Bố t/át tôi ngã dúi: 'Tiểu Dũng sao hại ta? Mày đúng thằng đi/ên!' Người họ hàng cười gượng: 'Trẻ con bị mạng xã hội nhồi sọ. Đây là nhà mới xây!' Tôi giằng tiền vung khắp phòng. Bố gi/ận dữ định đ/á/nh, tôi lôi ngăn kéo tủ bằng gỗ ép đưa lên: 'Bố xem! Gỗ ép này là vua formaldehyde, 10 năm chưa hết đ/ộc! Đồ đạc toàn thứ này!' Rồi kéo rèm hai lớp: 'Vải nhuộm này cũng đầy hóa chất!' Chỉ tường giấy, sơn đ/ộc: 'Nhà này ở vào ốm đ/au!' 2 Nghe lý lẽ đanh thép, bố mẹ ngỡ ngàng. Bố nghi ngờ hỏi họ hàng: 'Tiểu Dũng, con bé nói thật à?' Hắn đuổi cả nhà ra: 'Nhà tốt giá rẻ còn bịa chuyện! Cút!' Vì tiền ít phải thuê tầng hầm khu cũ. Đồ đạc cũ nhưng gỗ tự nhiên, không ẩm mốc. Song sự chênh lệch khiến cả nhà oán trách tôi. Mỗi lần mất nước, mẹ đ/á/nh tôi thừa sống thiếu ch*t: 'Tại mày mẹ phải sống trong cái hang hố này!' Đến ngày em trai bị bạn chê 'chuột cống', nó khóc đòi dọn đi. Bố mẹ bảo: 'Tìm chị mày! Chính nó phá đám!' Em trai h/ận th/ù, qua đường đẩy tôi vào bánh xe. Hấp hối, tôi giơ tay biến dạng cầu c/ứu. Nó giả vờ dẫm lên tay tôi: 'Ch*t đi! Tại mày tao bị chê!' Bố mẹ tới không rơi nước mắt, chỉ đòi bồi thường. Tài xế vì chạy quá tốc độ đền 100 triệu. Cả nhà dọn vào chung cư mơ ước.
Bình luận
Bình luận Facebook