Mẹ tôi vẫy tay áo bỏ đi, bố tôi khóc lóc lẽo đẽo theo sau.
"Vợ ơi, đi đâu đó, dẫn em theo với nha."
Một đám người đuổi theo phía sau hét: "Tống tổng, ông đừng chạy nữa, công ty và gia tộc còn chờ ông xử lý việc đó!"
Tôi bịt mặt. Mấy ngày nay, tôi cứ chờ Lệ Cố Thành đến tìm mình, phán xét mình. Nhưng hắn từ đầu đến cuối chẳng thèm để ý. Như thể chúng tôi chưa từng quen biết.
Với hiểu biết của tôi về Lệ Cố Thành, hắn biết tôi lừa dối chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng thế. Hắn vốn là kẻ hiếu thắng không bỏ qua bất cứ mối h/ận nào. Hay hắn đang ấp ủ âm mưu gì kinh khủng lắm?
Tôi run bần bật. Đêm đầu tiên làm tiểu thư Tống gia, tôi gặp á/c mộng k/inh h/oàng. Trong mơ, tôi bị xích cổ trên giường, chân tay bất động. Cánh cửa tối om bật mở, bóng đàn ông cao lớn cầm rìu đẫm m/áu bước vào.
Đến gần tôi mới nhận ra. Lệ Cố Thành vác rìu tay trái, nở nụ cười khát m/áu: "Bảo bối, em lừa anh khổ quá. Phải trừng ph/ạt em thế nào đây?"
Tôi gi/ật mình tỉnh giấc. Bố tôi bị hù dội đến nỗi bật lui ba mét: "Bảo bối, con gặp á/c mộng à?"
Tôi xoa ng/ực: "Bố ơi, nửa đêm không ngủ lại sang phòng con làm gì?"
Ông hào hứng: "Bố nghĩ ra cách hay lắm! Vừa dụ được mẹ con về, vừa trả th/ù được thằng khốn Lệ gia!"
Bố muốn tôi đi xem mắt. Ông bảo, ngày xưa có tuyển phi cho hoàng đế. Thời nay sao không thể có tiểu thư kén phò mã?
Nghe ông lảm nhảm cả tràng, tôi nghi ngờ: "Vậy thật sự có thể khiến mẹ về à?"
Ông vỗ ng/ực: "Chuẩn cơm mẹ nấu!"
Tỉnh dậy, tôi tắm rửa rồi trằn trọc. Chỉ cần nhắm mắt là hiện lên khuôn mặt Lệ Cố Thành, đôi mắt thất vọng của hắn.
Ba giờ sáng, điện thoại đổ chuông: "Là Tống Mộc Lệ tiểu thư phải không? Căn hộ của cô bị ch/áy. Đáng tiếc là hỏa hoạn th/iêu rụi nghiêm trọng. May mắn c/ứu được vài đồ, trong đó có quyển sổ tay. Cô đến nhận nhé."
Sổ tay? Sổ gì vậy?
Đầy nghi hoặc, tôi đến nhận sổ. Trên đường về, tôi hỏi nguyên nhân hỏa hoạn. Lính c/ứu hỏa nói do chập điện.
Nhìn ngôi nhà ch/áy đen, lòng tôi chợt se lại. Nơi đây, tôi và Lệ Cố Thành đã có hơn hai tháng. Nơi đây, hắn nấu cho tôi bao món ngon. Nơi đây, chúng tôi cùng xem phim, chơi game trên thảm. Nơi đây, tiếng cười đùa vang mãi.
Chẳng biết bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả. Thú nhận đi, ở bên Lệ Cố Thành, tôi thực sự rất vui. Chỉ vì hắn là người họ Lệ, vì h/ận th/ù gia tộc, vì qu/an h/ệ giữa cha hắn và mẹ tôi, tình cảm chúng tôi không thể thuần khiết.
Căn nhà này ch/áy rụi, phải chăng dây tơ hồng cũng đ/ứt hẳn?
Về đến nhà, tôi mở quyển sổ. Nét chữ Lệ Cố Thành sắc sảo hiện ra:
9
"Cô ấy thích nhất thịt bò, gh/ét ớt xanh, hành tỏi gừng."
"Khi đến tháng hay đ/au bụng, có lẽ do hàn tử cung, cần bổ m/áu, giữ ấm."
"Sợ bóng tối, ngủ phải để đèn ngủ."
"Trí nhớ kém, hay quên đồ, cần nhắc trước."
"Tính trẻ con, đừng tranh cãi."
...
Ba trang đặc kín ghi chép sở thích, món ăn, thói quen của tôi. Tưởng hết rồi, tôi lật tiếp. Đọc xong cả cuốn sổ, nước mắt tôi đầm đìa.
Tôi chính là phiên bản nữ của kẻ phụ tình! Nhớ lại từng chi tiết, Lệ Cố Thành luôn nhường nhịn, chăm sóc tôi. Dù hắn hay chọc ghẹo, dọa nạt nhưng chưa hề hại tôi. Ngược lại, bên hắn, tôi được tự do sống thật.
Thức trắng đêm.
Hôm sau, tôi đội hai quầng thâm. Bố lải nhải: "Bảo bối, đêm qua tr/ộm cắp nhà ta à?"
Tôi ngáp: "Mẹ về chưa?"
Ông vui không tả xiết: "Theo tin vịt, mẹ con đang trên máy bay về. Nếu bay nhanh, kịp dự tiệc cưới của con!"
Tôi ủ rũ: "Bố ơi, Lệ Cố Thành có đến không?"
Nghe tên tử th/ù, bố hăng m/áu: "Vào một đ/á/nh một, vào đôi diệt cặp!"
Tôi trang điểm xong xuống lầu. Đại sảnh đèn màu nhấp nháy, náo nhiệt vô cùng. Liếc quanh, không thấy bóng Lệ Cố Thành. Tôi thất vọng cúi đầu.
Giờ hắn nhất định gh/ét cay gh/ét đắng tôi rồi, sao còn đến nữa? Là tiểu thư đ/ộc nhất Tống gia, mọi người nâng niu tôi hết mực. Bố tôi không phải phú nhị đại thường, mà là người thừa kế duy nhất của Tống thị tộc.
Ở thành A có tứ đại gia tộc: Lệ, Tôn, Trình, Ngụy. Nhưng đứng trên cả tứ đại là Tống gia. Gia tộc họ Tống trăm năm phú quý, của cải chất cao hơn núi. Nhưng cực thịnh ắt suy, con cháu Tống gia toàn đoản mệnh: ch*t non, t/ai n/ạn... Không ai sống đến tuổi kế thừa.
Chưởng môn Tống gia Tống Nhã Phong - ông nội tôi - trước khi nhắm mắt đã tìm được bố. Đứa con hoang năm xưa. Dù bố không được đào tạo bài bản, nhưng đành chữa ch/áy. May thay, ông để lại cho bố nhiều trợ thủ đắc lực.
Còn bố tôi? Nếu thực sự không có tài kinh doanh, làm hữu danh vô thực cũng được. Tôi cầm ly sâm panh, thẫn thờ nhìn quanh. Bố tôi cũng thế. Hai cha con như chim lạc đàn, tìm tổ.
Đột nhiên, tôi thấy bóng người quen. Là Lệ Cố Thành. Hắn đến rồi!
Bình luận
Bình luận Facebook