Đàn ông đều coi trọng sự nghiệp, đặc biệt là Lệ Cố Thành.
Lần này chắc hắn sẽ nghĩ tôi không hiểu chuyện.
Bạn thân tôi nói: "Tinh túy của b/ạo l/ực nhiệt chính là khiến đàn ông chán ngán bạn, từ đó đề nghị chia tay. Lúc đó lỗi sẽ thuộc về hắn, không phải bạn."
Suốt buổi sáng, Lệ Cố Thành không thèm nhìn mặt tôi.
Tôi hưng phấn đến phát đi/ên!
Mẹ tôi nhắn tin: "Bảo bối, một thời gian nữa đi cùng mẹ đến Maldives thư giãn nhé?"
"Dạ được ạ!"
Ước chừng việc chia tay sẽ diễn ra trong một hai ngày tới, vừa vặn có thể đến Maldives ăn mừng.
Kết thúc tiết học sáng, tôi đang định đến căng tin thì Lệ Cố Thành gọi điện: "Ra ngoài ngay."
Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, tay run run: "Sao... sao thế?"
Hắn trả lời ngắn gọn: "Ra đây là biết."
3
Không khí nghiêm túc và lạnh lùng thế này, chắc chắn hắn muốn chia tay.
Tôi lao ra cổng trường như chim sổ lồng.
Tôi cố ý làm bộ khóc lóc, vỗ ng/ực hắn bằng nắm đ/ấm bé xíu: "Anh không yêu em nữa rồi, cả sáng không rep tin nhắn. Nói đi, trong lòng anh đã có người khác rồi phải không?"
Hắn nắm ch/ặt tay tôi, vòng tay ôm gọn tôi vào lòng, không nói lời nào bế thốc tôi lên xe.
Rồi chiếc xe bắt đầu rung lắc kỳ quái.
Nửa tiếng sau, tôi r/un r/ẩy bước xuống xe.
Giọng trầm khàn của Lệ Cố Thành vẫn văng vẳng bên tai: "Nếu không phải công ty còn việc, anh đã khiến em không bước nổi khỏi xe."
Tôi co rúm người chuồn mất.
Bạn thân an ủi: "Mới chỉ vậy thôi mà, chắc do em đột nhiên nhiệt tình quá khiến hắn thấy mới lạ. Lâu dần hắn sẽ chán ngay."
Thế là tôi như cái máy, tranh thủ mọi thời gian quấy rối Lệ Cố Thành.
3 giờ sáng nhắn tin: "Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh đến cả vạn lần."
"Anh ngủ rồi à? Không có em anh ngủ được không?"
"Anh biết tối nay em đọc sách gì không? Yêu anh đến mức đầu hàng."
Cố chờ đến 4 giờ, tôi vừa ngáp vừa gọi điện.
Đầu dây bên kia bắt máy, giọng ngái ngủ: "Có chuyện gì?"
"Ồ không có gì đâu, em thấy anh không rep nên lo anh gặp chuyện."
"Biết anh an toàn là em yên tâm rồi."
"Chúc ngủ ngon."
Tôi cúp máy nhanh như chớp, cười gian xảo như gian thần.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn cả hắn.
"Chào buổi sáng, anh ăn sáng chưa? Ăn gì thế, chụp hình cho em xem với?"
"Nhớ ăn sáng đấy nhé, đừng vì bận việc mà để đói hại dạ dày, em xót lắm."
"Lái xe nhớ chú ý an toàn, tuân thủ luật giao thông đấy."
"Hay để em đặt đồ ăn sáng cho anh nhé? Anh muốn ăn gì?"
"À này, ngồi văn phòng lâu nhớ đứng dậy vận động chút đi."
Tôi lảm nhảm như bà cụ non, dài dòng hơn cả khúc ca cải lương.
Đến bạn thân cũng phát ngán: "Cậu phiền phức quá, qua màn hình mà còn muốn t/át cho hai phát."
Tôi cầm điện thoại nở nụ cười bí ẩn.
Cả ngày hôm đó, Lệ Cố Thành không liên lạc.
Không rep tin, không gọi điện.
Như thể hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Tôi đã lục chọn váy đẹp đi nghỉ dưỡng trong ký túc xá rồi.
Hôm sau, nhận được bưu kiện SF Express giao tận tay.
Bên trong là sổ đỏ và chùm chìa khóa.
Kèm dòng chữ: "Anh m/ua căn hộ gần trường em, đứng tên em. Sau này tan làm anh sẽ qua đây."
Tôi choáng váng ngã vật.
Bạn cùng phòng hỏi: "Cậu sao thế?"
Tôi khóc như mưa: "Sao hắn có thể tệ thế! Tại sao lại m/ua nhà cho tôiaaa? Còn đứng tên tôi nữa!"
Bạn học: "..."
Đúng là phô trương quá đáng.
Thế là tôi bỏ chạy dưới ánh mắt kh/inh bỉ của cả lớp.
Tôi đ/ập sổ đỏ trước mặt bạn thân: "Cậu nói xem giờ phải làm sao?"
Cô bạn xoay chuyển nhanh như chong chóng:
"Cậu nghe qua 'thất niên chi ngại' chưa? Sống chung là cách nhanh nhất khiến tình cảm rạn nứt. Hai người ở cùng nhau chắc chắn nảy sinh mâu thuẫn, lại còn mặt đối mặt suốt ngày, hết cả cảm giác mới lạ. Cậu tranh thủ thời gian này bám riết hắn, ở nhà mặt mộc làm chuyện mình thích, khiến hắn mất hứng thú rồi tự khắc sẽ đề nghị chia tay."
4
Sống chung?
Trước đây, mỗi lần gặp Lệ Cố Thành đều phải lén lút.
Ở nhà họ Lệ, khi hắn ngồi ăn cơm, tay dưới bàn vẫn nắm ch/ặt tay tôi.
Nhân lúc người lớn không để ý, hắn nh/ốt tôi trong phòng kho đồ đạc hôn đến môi sưng vếu.
Đến cả nửa đêm đi vệ sinh, hắn cũng chặn tôi trong toilet làm chuyện ấy.
Cực kỳ kí/ch th/ích.
Lệ Cố Thành là công tử giàu có muốn gì được nấy, gái theo đuổi nhiều như cá mòi. Hắn đã trải qua đủ thứ.
Nên lúc trước tôi đã tốn không ít công sức để theo đuổi hắn.
Trong biển gái xinh đó, hắn chọn tôi - ngoài khả năng 'th/ủ đo/ạn' của tôi, có lẽ còn một lý do quan trọng.
Đó là sự kí/ch th/ích.
Bởi tương lai chúng tôi có thể trở thành anh em, nghĩ đã thấy đủ kịch tính.
Thậm chí lúc cao trào, hắn còn bắt tôi gọi 'anh trai'.
Giờ đây, tôi phải biến sự kí/ch th/ích này thành tình cảm nhạt nhẽo như nước ốc, khiến hắn mất hết hứng thú chinh phục.
Tôi vui vẻ nhận nhà, ngày đầu dọn đến còn nấu cả mâm cơm thịnh soạn.
Lúc Lệ Cố Thành về, tôi đang cúi người dọn dẹp bếp.
Hắn ôm eo tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai, giọng nũng nịu: "Mệt quá, họp suốt ngày. Lũ lão già đó lắm lời thật."
Lệ Cố Thành bên ngoài là người quyết đoán, th/ủ đo/ạn.
Bố hắn không thích thương trường hiểm á/c, nên ông nội đã giao toàn bộ hy vọng cho hắn.
Nhưng để công ty phát triển, cải cách là điều tất yếu.
Với nhiều lão làng trong công ty, con đường của Lệ Cố Thành không hề bằng phẳng.
Nên thực ra hắn rất bận rộn.
Tôi kém hắn vài tuổi, sống vô lo vô nghĩ, còn hắn phải gánh vác cả gia tộc.
Trái tim nhỏ bé của tôi chợt mềm lại.
"Đi rửa tay ăn cơm đi."
Hắn xoay người tôi lại, cúi xuống hôn dài, rồi nháy mắt tinh nghịch: "Nạp thêm năng lượng."
Bình luận
Bình luận Facebook