Ánh trống rỗng, linh h/ồn ánh sáng trong đáy từng chút lụi tắt, chỉ còn màu xám xịt. Một lúc lâu mới gượng gạo giọng khàn đặc đầy đắng cay:
"Tiểu... thím thím."
"Cháu ngoan."
Tôi hài lòng đáp lời, khoác tay rời đi.
Do nước trái cây, vào nhà vệ sinh. Vừa ra bàn tay lớn ch/ặt. Nhận ra đến, to sự ý thiết.
Hắn vào phòng khách, giam sau cánh Giọng nghiến răng nghiến lợi vang lên:
"Em trả th/ù anh? Em sao?"
"Nếu hối h/ận bây giờ vẫn còn kịp. Anh sẽ ấy."
"Anh tin thể lòng thế, nhất định vẫn còn thích anh."
Tôi chăm vốn hay vướng nhưng chẳng phân tích. đẩy ra, muốn thoát đi.
"Lục Hoài Chi, không. Nhưng chắc chắn điều còn nữa."
"Hơn nữa, hiện tại thím anh. Tốt nhất nên đi, khác thấy sẽ hiểu lầm."
Đột nhiên, Hoài đi/ên, mặt xuống:
"Anh cho phép hắn! Em anh!"
"Lâm Anh em!"
Tôi cắn mạnh đ/au đớn buông ra. Ngay lúc ấy, cửa "ầm" đạp đứng sừng sững cửa, hai ngùn ngụt gi/ận.
Tôi thầm nhiên, ngay sau đ/ấm giáng thẳng vào mặt Hoài Chi:
"Tỉnh chưa?!"
"Lục Hoài Chi! Còn tái phạm, đừng hòng ở Trung Quốc!"
10
Mấy ngày Quý Vãn tìm đến. Nàng đứng cửa, lờ đờ, run nhẹ nài:
"Chỉ thể thăm ấy Anh ấy ngày đêm chìm trong rư/ợu, bất chấp khỏe. Giờ đ/ộc nhập viện rồi."
"Th/ai nhi triển... mất Em lo quấy nữa."
"Hoài thực ra từ lâu, chỉ chịu thừa nhận..."
Những lời này lẽ Quý Vãn dồn nén lâu. Giờ tìm lối thoát, nàng nói, bất kể nghe hay không. Nhưng từ chối:
"Xin lỗi, mỗi chọn đều trả giá."
"Hôm nay dù ch*t, cũng thèm mắt."
Lục Hoài còn liên quan gì tôi. Quý Vãn lấy điện thoại vào máy:
"Hoài Chi, nghe đấy. Cô ấy còn nữa. Anh h/ủy ho/ại bản thân vậy đáng không?"
Tôi mỉm cười, mặc kệ phản hắn, trung lễ cho Diễn.
Đám hôm Hoài cũng mặt. Toàn thân tiều tụy chịu tr/a t/ấn, trong áo khoác lộ ra bộ đồ bệ/nh nhân, trốn viện về. Giọng yếu sắc mặt xanh xám:
"Chỉ Hạ... Em thật sự nữa sao?"
Tôi cảnh hỏi định làm gì. Hắn xúc động những lời kinh động địa:
"Em anh! Anh cho hắn! Em anh!"
"Lục Diễn! Ngươi đúng tiểu nhân cư/ớp trai!"
Tôi gi/ận run người:
"Lục Hoài Chi! Anh rồi!"
"Đúng! Tao rồi! Em Hoài Chi! Hôm nay tao muốn cả thế giới tên tr/ộm cư/ớp cháu!"
"Cái thứ gần nữ sắc, tạo thanh cao! Ngươi sớm dã tâm Ngay cả Quý Vãn cũng ngươi xúi giục!"
Lục lạnh giọng:
"Có bằng chứng Nếu xúi giục, ép mi giường không?"
"Bảo vệ! Đuổi tên này đi!"
Hắn siết ch/ặt tay thêm chút nữa, mang theo ý an ủi. Màn hỗn lo/ạn chóng qua đi dưới sự xử lý Diễn.
Đêm tân hôn, vì tiểu trong lễ cưới, lão dấm chua nhớ mãi tới tối. Chưa kịp đồ, đ/è xuống giường...
Khóe đỏ hoe, lệ tràn xin. Kẻ chủ càng hãn:
"Người đàn ông nhất Nói!"
"Phải... Em nhất Diễn..."
Lời dứt, hăng đ/á/nh tôi. ngoảnh đầu né, ch/ặt cằm. Hành động càng thêm th/ô b/ạo, khí tức nam tính cuồn cuộn tấm lưới vô hình trói ch/ặt tôi.
Mùi hương thanh khiết thêm đắm chợt cắn m/áu. liếm m/áu trên môi, ánh rực lửa. So trước, càng thêm cuồ/ng dã...
11
Sau gặp bạn thân, cô ấy má vòng eo tôi:
"Da mướt thế này? tiệm spa nào mau!"
Tôi né vì sợ nhột:
"Vẫn tiệm cũ thôi."
"Thế công lao ông xã nhà! Chắc ki/ếm mấy nuôi dưỡng mới được!"
"Cưng ơi, 'máy' ổng không?"
"... thường cảm thấy mặt nóng bừng.
Sau mới hiện cuộc gọi chưa tắt. Những đối thoại 'màu mè' nghe hết. trong phòng ngủ tối mờ, đối diện ánh rực ch/áy hắn, nhận ra nguy hiểm nhưng muộn.
Hắn khẽ cúi người, giọng trầm tai:
"Hóa ra luôn chê chồng năng lực?"
"Đừng lo... nay sẽ hài lòng."
Tôi thét. Hơi gấp gáp, kìm nữa, hãn lấy tôi. Nụ tựa muốn hòa vào thể Khi nụ chuyển dịu dàng, dốc, run bần bật.
"Lục Diễn... Dừng đi... Em chịu nổi..."
- -
Bình luận
Bình luận Facebook