Tôi trốn trong căn phòng nhỏ buồn bã cả buổi chiều.
Chiều tối, Khương gọi ra việc.
Vì mắt sưng, ra ngoài muộn càu nhàu.
"Tưởng vẫn là tiểu thư Muốn ta hầu hạ? Đồ con gái hiếu, hưởng phước mười mấy năm bên ngoài giờ lúc đền đáp rồi, cơm nước phải do mày mẹ!"
Đối mặt phụ huynh khắc nghiệt này, bị tâm lý trước.
Vừa định một bóng ngoài bước vào.
"Nấu cơm thôi mà? Để cho!"
"Anh!"
Tôi mừng lao vào chầm, đi rồi!"
Trần đỡ lấy tôi, véo má một cái: "Anh sao thể rơi em."
Bố họ Khương không hứng thú xem cảnh "tình thâm nghĩa đạt" của chúng tôi, thấy phiền phức.
Dù sao là đại gia họ Trần, họ vẫn phải giữ sự.
"Trần Trú, sao dám phiền Để Thần Thần đi, được nuôi dưỡng năm, cơm là đúng rồi. ngồi nghỉ đi."
Tôi nghĩ từng đụng vào liền "Để em đi, ăn."
Trần bĩu môi: "Thế em biết?"
Tôi tự tin: "Yên em chơi Happy Kitchen nhiều lần rồi!"
"... Cái game điện thoại đó?"
"Ừ!"
"..."
Bố Khương sợ dắt trốn việc, cuối cùng phải tự nấu, liền ra vẻ chủ thúc giục.
Nhưng chẳng thèm để kéo vào bếp.
"Đi nào em, mọi tròn mắt!"
Tôi ngạc nhiên: "Anh học ăn nào vậy?"
Và rồi... n/ổ tung bếp.
14.
Mấy nay, Khương vô cùng đ/au đầu.
Trần trước gạch, nào chơi.
Việc gì bị làm, y như phá hỏng.
N/ổ thổi bay mái nhà, cưỡi lợn ngỗng, lái máy gà bắt làng...
Không tai nào họ Khương tượng nổi không gây ra.
Đã nhận triệu họ Trần, họ không dám Trú, tiếp đón niềm nở khóc lóc dọn dẹp hậu quả.
Họ từng thử gọi để tống khứ Phật sống này.
Nhưng cuối cùng nhận vụ chăm sóc Trú, ngồi thở dài trước cửa gần trụi cả tóc.
Tôi và ngồi trong thấy vậy, cười lăn lộn.
Từ về làng, ít thấy danmục hiện.
Mãi kỳ nghỉ, Khương Sơ Nghiên tìm dòng bình luận hiện ra.
【Gh/ét nhất vật nữ chính, nam chính vì cô nhiều thế vẫn vướng víu nam phụ!】
【Nam phụ dịu dàng quan thực lòng nữ chính, sao không thể nhau? So nam chính cứng nhắc hay khiến nữ chính gi/ận thì tốt hơn nhiều!】
【Bạn xem phim không kỹ Nam phụ hôn rồi, còn dối nữ chính!】
【Thực ra không hẳn là lừa, nam phụ gặp nữ chính hôn bị tiểu tam kia nữa!】
【Nếu nam phụ không do thì sao bị Nam chính sửa sai, nghĩ nữ chính, tốt hơn nhiều!】
Ôi... thông tin này...
Đầu như muốn n/ổ tung...
Trần nhường và Sơ Nghiên, ra ngoài đợi.
Cô cười gượng gạo: "Mình cậu... chứ?"
Cả chúng cùng mình.
Giọng vang ngoài cửa: "Nghe thấy giả tạo!"
Sơ Nghiên cười: nghe thế?"
Không cần nhìn đang vênh mặt.
Tôi chống nạnh quát: "Anh đừng nghe lén!"
Bên ngoài bặt.
"Dạo này không quản, càng càng trị."
Quay lại, thấy Sơ Nghiên đang nhìn chằm.
Tôi cảm thấy ngùng.
Nhưng Sơ Nghiên mỉm cười: "Tốt mà, bảo vệ, đỡ thiệt thòi."
Tôi càng x/ấu bởi Sơ Nghiên là em ruột của Trú.
"Thực ra Sơ Nghiên ngập ngừng, "vì cảm thấy mệt mỏi."
Trong đầu hiện ra trăm tin dẻo, không cô chủ động tâm sự.
15.
"Cậu thấy đấy, lớn như vậy. Sau này, phụ nữ kia họ Lâm, quen Lâm Gia Thụ đó. Nói thật, đầu ta rất gh/ét mình, x/ấu hổ... không hiểu sao sau nói mình... Kỳ đúng không!"
"Sao thể!"
Tôi lắc đầu, Nghiên xinh đẹp, thông minh, dịu dàng tốt bụng, tỏa giữa đám ai không chứ!"
Sơ Nghiên trước lời đôi mắt long cảm kích.
"Nhưng mọi đều Lâm Gia Thụ là ơn. Mẹ mình... bà ta mong lấy được ta, bắt phải chiều chuộng hắn Bản thân hắn ra vẻ ta đây, bắt nghe theo mọi định, kể cả chuyện đương... Hắn chẳng giờ quan tâm cảm xúc của mình!"
Bình luận
Bình luận Facebook