Bố cũng chẳng thèm quan tâm tôi sống ch*t ra sao. Thế mà có hai người chẳng hề có qu/an h/ệ huyết thống gì với tôi, chỉ vì một tiếng xưng hô mà đã cho tôi một cái Tết ấm áp.
Không biết có phải vì tức gi/ận tôi không mà đến hết kỳ nghỉ đông, khi tôi quay lại trường học, bố và bà nội vẫn chưa về nhà.
Tôi đành chủ động liên lạc với ông ấy:
『Bố ơi, mồng một hàng tháng nhớ chuyển cho con 2 triệu tiền sinh hoạt phí. Không thì con sẽ đến công ty khóc lóc, kể lể câu chuyện tình cảm động của ông chủ lớn và người vợ mới cho mà xem.』
Tôi đính kèm danh thiếp tìm thấy trong phòng sách, gửi kèm tin nhắn.
Chẳng thèm đòi thêm tiền, tiền nhiều quá sợ mình lại như mấy đứa bạn lông bông, chìm đắm vào thế giới ăn chơi. Đứa trẻ không có hậu thuẫn như tôi, con đường duy nhất là học hành chăm chỉ thi đỗ đại học.
19
Kỳ nghỉ hè cuối trước kỳ thi trung học, bà ngoại dùng mồi nhử lớn dụ tôi về nhà bà ở.
『Bà đã hỏi giùm cháu rồi, thầy Trương hàng xóm đồng ý kèm môn Văn cho cháu suốt hè.』
Đây là môn học yếu nhất của tôi. Thầy Trương vốn là giáo viên Văn cao cấp đã về hưu, việc ông ấy chịu kèm cặp tôi quả là điều tuyệt vời.
Nhà bà ngoại sạch sẽ gọn gàng, tuy không có nhiều đồ điện tử đắt tiền nhưng bày trí ấm cúng. Hàng ngày chỉ có hai bà cháu và Tiểu Bạch - chú mèo già bà nuôi nhiều năm.
Cậu mỗi tháng về thăm một hai lần, vì công việc và gia đình đều ở nơi khác. Cả mùa hè tôi sống cùng bà, phụ bà dọn dẹp nhà cửa, làm bài tập, những ngày tháng yên bình đến lạ.
Bà ngoại nhất quyết không nhận tiền sinh hoạt phí: 『Bà già rồi cần nhiều tiền làm gì? Hơn nữa có cháu ở đây, bà vui vẻ khỏe mạnh còn đỡ tốn tiền th/uốc thang.』
Tôi hít hà rồi thật lòng nói: 『Bà ơi, sau này cháu sẽ về thăm bà thường xuyên.』
Từ đó mỗi cuối tuần tôi đều sang nhà bà. Buổi họp phụ huynh năm lớp 9, bà đeo kính lão nghiệm túc từng chữ ký. Ở nơi này, tôi lại cảm nhận được hương vị gia đình.
Cho đến khi thi xong cấp ba, tôi cũng chẳng gặp bố mẹ mấy lần. Hai bà cháu mặc định không nhắc đến họ. Có lần dọn nhà, tôi thấy khung ảnh bà giấu kỹ - hình ba người chúng tôi thuở xưa. Tôi nhìn nó đờ đẫn hồi lâu, rồi lau bụi cẩn thận đặt lại chỗ cũ.
20
Tôi thi cấp ba khá tốt, đứng nhất khối. Hỏi thăm bạn cũ thì biết điểm này nếu ở trường cũ cũng thuộc top mười.
Nhận được giấy báo nhập học trường cấp ba tốt nhất thành phố, tôi hớn hở báo tin cho bà ngoại. Chuông reo mãi mới có người nghe máy.
『An An, sáng nay bà ngã, giờ đang ở viện khám.』
Tôi cuống quýt chạy đến bệ/nh viện, thấy bà nằm trên giường bệ/nh đang cãi nhau dữ dội với cậu:
『G/ãy xươ/ng chút xíu thôi mà! Thuê hộ lý được không? Sao bắt bà dọn về nhà cháu? Bà với vợ cháu không hợp nhau, cháu biết rõ mà. Hơn nữa An An mới vào cấp ba, bà đi rồi nó làm sao?』
『Nó có bố có mẹ, không cần bà lo nhiều thế. Bà ở một mình, nếu hôm nay cháu không về thăm thì không biết bà nằm đất đến bao giờ.』
Bà ngoại im bặt, biết cậu nói đúng. Tôi cúi đầu đứng lặng ngoài cửa phòng bệ/nh, không dám làm phiền. Những giọt nước rơi lã chã trên nền gạch.
Lâm An An, từ nay về sau lại chỉ còn một mình thôi.
Trước khi đi, bà ngoại nhờ cậu trao chìa khóa nhà cho tôi:
『Bà gửi Tiểu Bạch cho thầy Trương rồi, lâu lâu con qua thăm nó giúp bà. Chắc chắn bà sẽ về, nhà không thể bỏ không lâu được. Nghỉ hè, nghỉ đông hay cuối tuần con cứ về ở giúp bà trông nhà.』
『Nhớ gặp khó khăn gì phải tìm bà nghe. Bà còn sống ngày nào, vẫn là bà ngoại của con.』
21
Ba năm cấp ba ngoài học tôi chỉ biết nhắn tin cùng bà ngoại. Học kỳ hai năm 12, trường cử tôi tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh toàn thành phố và đoạt giải nhất.
Ảnh đoạt giải đăng lên mạng khiến tôi nổi tiếng nho nhỏ. Ngoài thừa hưởng trí thông minh từ bố, tôi còn được mẹ truyền cho nhan sắc ưa nhìn.
Hai nhà báo đến phỏng vấn, hỏi lý do đam mê tiếng Anh. Suy nghĩ chốc lát, tôi mỉm cười đáp: 『Vì bố tôi - Lâm Thành Tuân - là người sáng lập nền tảng giáo dục tiếng Anh. Công ty của ông ấy tên là...』
Chẳng mấy chốc bài báo gây tiếng vang, thậm chí có phóng viên đặc biệt phỏng vấn bố tôi. Ông ấy tận dụng cơ hội ca ngợi triết lý giáo dục và tình phụ tử sâu đậm của chúng tôi. Danh tiếng công ty ông tăng vọt.
『Con muốn gì, Lâm An An?』
Ông ấy quả là người thấu tình đạt lý.
『Năm cuối cấp cần phụ huynh phối hợp làm nhiều thủ tục: điền form, ký tên, họp phụ huynh. Mong bố chủ động hơn.』
Hai năm trước nhờ thầy Trương giúp đỡ, nhưng năm 12 bận rộn tôi ngại làm phiền ông ấy mãi.
『Thêm nữa, trả đủ tiền sinh hoạt phí còn thiếu những tháng trước, cùng phí học thêm.』
Sau khi thi cấp ba, hiệu trưởng giữ lời hứa trao học bổng lớn. Nhờ đó tôi mới xoay xở tới giờ. Công ty bố ngày càng phát triển, khó mà gây rối được. Chắc ông ấy cũng nghĩ vậy.
Suốt hai năm qua, ông chẳng đưa xu nào. Thậm chí học phí và tiền ký túc xá cấp ba cũng do tôi tự đóng.
『Với thành tích hiện tại, con sẽ chọn đại học Bắc Kinh hoặc Thượng Hải. Bố chuyển trước một lần học phí và sinh hoạt phí bốn năm, con sẽ ký hợp đồng một năm coi như phí quảng cáo. Trong khả năng sẽ phối hợp truyền thông mà không ảnh hưởng việc học.』
Bình luận
Bình luận Facebook