Cô tìm đến trường m/ắng đám người kia cách hung dữ.
Tôi tưởng mình bảo vệ, hóa ra cô chỉ đang bịt miệng tôi.
Dòng suy nghĩ quay tôi ngẩng đầu nhìn mẹ.
Bà lơ trên không, không thể nói nhưng mắt lộ vẻ hoảng hốt.
Lòng tôi quặn thắt.
Lẽ nào bao nay, tất cả tốt bà cho tôi đều giả tạo?
Em tôi cũng sửng sốt.
Nó nghiến răng: 'Mấy quần áo thôi, ai thèm.'
'So với thiên vị cho Vũ, đây có gì?'
'Họ ưu tiên Món cả hai tôi chắc chắn sẽ ở bát Vũ.'
'Khi tôi bất đồng, đứng về phía nó.'
'Họ cho lớp năng khiếu, đi du lịch. gì không làm gì cũng không ép.'
'Còn tôi? Mọi sở thích đều cấm đoán, chỉ học.'
'Ngay cả bổng tôi sở giành cũng m/ua cho Vũ.'
Tôi gi/ật mình, lại xót xa.
Bố mẹ chưa từng ép tôi thậm chí còn đăng ký tour du lịch khi tôi mệt.
Dù suýt đoàn du lịch bất lương b/ắt c/óc, nhưng bố mẹ cho tôi điều tốt nhất.
Những đãi ngộ đó, em tôi không có.
Vì thế, dù phá quần áo sách vở tôi, tôi chưa từng so đo.
Khi bố mẹ bổng em m/ua cho tôi,
tôi không nhận, bảo đó tình em.
Nhận rồi, tôi lặng lẽ trả lại gấp đôi.
Nghe lời em trai, bố tôi vội cãi: 'Con trai, sau này phải vợ. Không khắc sao vác đình?'
Ông kéo em xuống.
Nhưng chiếc cân chợt chuyển động.
Đĩa cân phía em lại hạ thêm nấc.
Mọi người kinh ngạc.
'Chuyện gì đây? Thằng lại nói sao?'
Bố tôi cũng bốc lơ lửng.
Những ký ức hiện ra trước mắt mọi người...
Bình luận
Bình luận Facebook