Không Một Ai Sống Sót

Không Một Ai Sống Sót

Chương 2

29/12/2025 07:52

5

"Lạch cạch!"

"Lạch cạch cạch!"

Tôi sợ đến mức đứng ch*t trân tại chỗ.

Bóng người dài ngoẵng méo mó lọt qua khe cửa.

Tôi vô thức lùi lại phía sau.

Trốn vào góc tường.

Từ vị trí của tôi nhìn ra, chỉ thấy một đôi mắt đen nhánh đang dí sát khe cửa, nhòm vào bên trong phòng.

Tôi không dám thở mạnh.

Cố thu mình vào góc khuất, chỉ mong hắn không nhìn thấy tôi.

"Không đúng rồi?"

Có tiếng người nói bên ngoài.

Tay nắm cửa lại bị vặn mạnh vài cái.

Khi đôi mắt đó biến mất khỏi khe cửa.

Tôi lập tức rút điện thoại, mở khung chat với phòng 202.

"Người ngoài hành lang không phải quản sinh, hắn đang đến chỗ cậu! Tuyệt đối đừng mở cửa!"

Chưa kịp gửi tin nhắn.

Phòng 202 đã gửi qua một dòng: "Sao cậu không ở trong phòng?"

Không ở trong phòng?

Sao lại hỏi thế?

Làm sao cô ấy biết tôi có ở đây hay không?

Tôi bước đến cửa, lòng càng thêm căng thẳng.

Nhìn khe cửa tối om, hành lang ngoài kia là một màu đen kịt.

Tôi không dám nhìn ra qua khe cửa, sợ sẽ đối mặt với đôi mắt kinh dị kia.

Áp tai vào cửa lắng nghe một lúc.

Ngoài hành lang vọng lại âm thanh đ/ứt quãng.

Như có thứ gì đang bị lê trên sàn, một nhịp, rồi lại một nhịp.

Âm thanh phát ra từ hướng phòng 202.

"Rầm!"

Tiếng đóng sầm theo sau.

Cửa phòng 202 đã đóng ch/ặt.

Tôi hỏi phòng 202: "Cậu đang làm gì thế?"

202: "Không làm gì cả."

Tôi: "Cậu đang kéo thứ gì vậy?"

Phía phòng 202 ngập ngừng một lát: "Đang lau nhà."

Tôi gắng gượng gọi video qua.

Cô ấy không nhấc máy.

202: "Tắt đèn rồi."

Tôi: "Bật đèn lên, cho tôi xem cậu."

Phòng 202 lại im bặt.

6

Tôi gặng hỏi: "Cậu gọi cho quản sinh, anh ấy nói sao? Có nghe máy không?"

202: "Có, anh ấy bảo không sao."

Đã nghe máy?

Tôi choáng váng.

Tôi: "Anh ấy nói gì?"

202: "Anh ấy bảo không sao, bảo tụi mình cứ ở yên trong phòng."

Không sao ư?

Tôi liếc nhìn điện thoại.

Rồi gọi cho quản sinh.

Tôi tưởng cuộc gọi sẽ bị từ chối.

Nhưng không ngờ.

Điện thoại lại thông máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng quản sinh: "Alo."

"Quản sinh..."

Tôi vừa mở miệng.

Đã bị quản sinh ngắt lời: "Nghe không rõ, tín hiệu chỗ tôi kém quá."

Tôi: "Em muốn hỏi về phòng 302..."

Quản sinh: "Lúc khác tôi gọi lại."

Điện thoại tắt đột ngột.

Tôi không bỏ cuộc.

Gọi lại cho quản sinh.

"Alo, nghe không rõ, tín hiệu chỗ tôi kém quá."

"Lúc khác tôi gọi lại."

Ý gì đây?

Đầu dây bên kia, giọng quản sinh khàn đặc lặp lại câu nói cũ.

Gọi tiếp.

"Alo, nghe không rõ, tín hiệu chỗ tôi kém quá."

"Lúc khác tôi gọi lại."

...

Tiếng tút tút dài vang lên.

Tôi không đủ can đảm gọi lại lần nữa.

Đáng sợ hơn, trong nhóm lại có thêm vài tin nhắn.

Quản sinh: "Vừa rồi tôi lên kiểm tra rồi, phòng 302 không sao, chỉ là phòng 303 đùa quá trớn thôi. Tôi đã phê bình 303 rồi, 303 thật sự không có gi*t 302 đâu nha, mọi người đừng hoang mang, cứ ở yên trong phòng là được."

Cuối tin còn @ phòng 303: @303.

Phòng 303 cũng ngoan ngoãn đáp: "Xin lỗi mọi người, lúc nãy em nói bậy đó, em không có gi*t 302 đâu, thật sự không có nha."

Nói xong, 303 cũng @ phòng 302: @302.

Phòng 302 giải thích: "303 thật sự thật sự không có gi*t em đâu nha."

Tin nhắn trong nhóm.

Lần lượt hiện lên từng dòng.

Thấm đẫm vẻ kinh dị và kỳ quái.

Phía dưới có vài phản hồi rời rạc.

Đều trách phòng 303 không nên đùa dai như vậy vào lúc đêm khuya.

Quản sinh an ủi mọi người một lát.

Rồi hỏi trong nhóm: "Còn những người khác? Đều ở trong phòng chứ?"

7

Phòng 202 phản hồi đầu tiên: "Rồi ạ."

402: "Bị đ/á/nh thức, giờ không ngủ được."

501: "Vừa mới nằm xuống."

Quản sinh lại @ thêm mấy người khác trong nhóm.

[@403.]

[@301.]

[@203.]

[Mấy em có trong phòng không?]

Phòng 403 xuất hiện: "Có ạ, em đang xem phim."

Quản sinh: "Tốt, còn 301? @301."

Phòng 301 im lặng.

Quản sinh @ thêm mấy lần.

[@301.]

[@301.]

[@301.]

Phòng 301 vẫn không động tĩnh.

Một lát sau.

Quản sinh lại @ tôi: @203, có trong phòng không?

Nhìn màn hình điện thoại, không biết từ lúc nào, mồ hôi lạnh đã chảy dọc sống mũi tôi.

Cả nhóm im phăng phắc.

Không một ai lên tiếng.

Chỉ có quản sinh không ngừng @ tôi.

[@203.]

[@203.]

[@203.]

Tôi không dám trả lời.

Trong nhóm càng nhiều người @ tôi hơn.

Quản sinh: @203 có trong phòng không?

202: @203 có trong phòng không?

302: @203 có trong phòng không?

303: @203 có trong phòng không?

...

Có đó không?

Có đó không?

Có đó không!

Tay tôi run không kiểm soát.

Ngay lúc đó.

Điện thoại "o o" rung lên.

Nhìn xuống, là tin nhắn từ phòng 301.

301: Đừng để họ biết cậu đang ở trong phòng!

Lúc nãy trong nhóm, dù quản sinh @ thế nào, phòng 301 vẫn im thin thít.

Tôi tưởng cô ấy không xem được tin nhắn nhóm.

Không ngờ, cô ấy cũng phát hiện ra điều bất ổn như tôi, đang cố trốn.

Tôi: Cậu phát hiện ra gì?

301: Cậu xem kỹ lại xem, mấy người đang nói trong nhóm, họ liên tục thúc giục cậu và tôi tiết lộ vị trí.

Tôi lướt lên xem lại lịch sử chat trong nhóm.

8

Ban đầu là quản sinh đứng ra thanh minh.

[Quản sinh: Vừa rồi tôi lên kiểm tra rồi, phòng 302 không sao, chỉ là phòng 303 đùa quá trớn thôi. Tôi đã phê bình 303 rồi, 303 thật sự không có gi*t 302 đâu nha, mọi người đừng hoang mang, cứ ở yên trong phòng là được.]

[Quản sinh: @303.]

Rồi phòng 303 cũng nhận lỗi.

[303: Xin lỗi mọi người, lúc nãy em nói bậy đó, em không có gi*t 302 đâu, thật sự không có nha.

[303: @302.]

Phòng 302 x/á/c nhận.

[302 giải thích: 303 thật sự thật sự không có gi*t em đâu nha.]

Họ đều đang thanh minh, nhấn mạnh việc 303 không gi*t 302.

Tôi biết!

Đoạn hội thoại này kỳ quái ở chỗ nào rồi.

Nếu là lời thanh minh nghiêm túc!

Thì phải dùng giọng điệu trang trọng, sao lại dùng kiểu [thật sự không có đâu nha~] ngọt ngào như đang làm nũng.

Hơn nữa! Quản sinh, 302, 303 đều dùng chung một giọng điệu.

Như đã thống nhất trước.

301: Họ là cùng một người!

Tôi tiếp tục xem xuống đoạn chat.

[Quản sinh: @203 có trong phòng không?]

[202: @203 có trong phòng không?]

[302: @203 có trong phòng không?]

[303: @203 có trong phòng không?]

Phía sau là cả đám đang @ tôi tập thể.

301: Cậu cũng phát hiện ra điều bất thường rồi đúng không? Ban đầu là phòng 303 tuyên bố muốn gi*t người, nạn nhân là 302, họ đều có vấn đề! Cả quản sinh nữa, anh ta nói đã lên kiểm tra nhưng lúc nãy tôi đứng ở cửa suốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng ai lên lầu cả!

Tôi: Anh ấy không lên à?

301: Không! Tôi đứng ngay đầu cầu thang, nếu có người lên tôi không thể không nghe thấy! Ngay cả đèn hành lang tầng ba cũng chưa từng sáng!

Tôi: Thế phòng 202 thì sao? Sao cô ấy cũng phụ họa theo họ? Lúc nãy cô ấy còn giống cậu, nhắc tôi đừng lên tiếng trong nhóm.

Phòng 301 im lặng một lúc.

Bỗng nói: Cậu có nghĩ, phòng 202 vẫn là phòng 202 không?

9

Một câu nói của cô ấy khiến lông tôi dựng đứng.

Tôi: Ý cậu là sao, phòng 202 cũng...?

301: Phòng 202 cũng đã tìm tôi.

Danh sách chương

4 chương
24/12/2025 17:56
0
24/12/2025 17:56
0
29/12/2025 07:52
0
29/12/2025 07:49
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu