Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng hãy thử tưởng tượng, bạn sống mờ mịt hai ba chục năm, cuộc sống khô khan vô vị, đột nhiên một ngày, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy thế giới này không phải như vậy.
Mà bạn, vừa vặn có cơ hội, để vén lên bức màn bí ẩn của thế giới chân thực.
Bạn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra không?
Tôi không thể làm được, ít nhất cũng muốn thử hé nhìn.
Thế là, tôi nghiêng người dịch chuyển trọng tâm, để bong bóng tiến về phía cửa đồng xanh, cố mở cửa, thậm chí còn thử đ/âm mạnh một cái.
Bong bóng bị bật ra.
Trên cung điện đồng xanh, từng mảnh vụn nhỏ lả tả rơi xuống.
Trong chốc lát, dưới đáy sông xuất hiện vô số con mắt khủng khiếp lấp lánh như những chiếc đèn lồng khổng lồ, đó chính là lũ Mục Hỗi khổng lồ!
Động tĩnh vừa rồi của tôi đã đ/á/nh thức chúng!
Trong mắt chúng tràn đầy phẫn nộ, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi như rơi vào hố băng, tuyệt vọng vô cùng.
Lẽ nào mọi chuyện kết thúc ở đây sao...
Bụp...!
Bong bóng đột nhiên vỡ tan, tôi cảm thấy sau gáy bị ai đó túm lấy, chỉ thấy cánh cửa đồng “mọc” ra một bàn tay, lôi tôi vào trong.
Sống sờ sờ... xuyên qua rồi sao?!
12
Tôi hơi choáng váng.
Thân thể bằng xươ/ng bằng thịt, lại thật sự xuyên qua được cửa đồng.
Tôi quan sát cơ thể mình, kiểm tra xem có tổn thương hay biến dị gì không.
“Miểu ca, anh không sao cả.” Giọng nói quen thuộc c/ắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Tòa cung điện này được đúc bằng Thủy Thần Đồng, do Cộng Công lấy nước vạn sông nung chảy mà thành.”
“Nhìn như đồng xanh, kỳ thực là nước, thân thể con người có thể tự do đi qua.”
Người nói chính là Thương Bùi.
Vừa rồi chính hắn đã kéo tôi từ ngoài cửa đồng vào.
Tôi định lên tiếng, nhưng chợt nhận ra điều bất thường.
Hiện tại chúng tôi đang ở dưới đáy Trường Giang, không nói đến khí áp k/inh h/oàng ở độ sâu này, chỉ riêng việc nói chuyện dưới nước cũng là điều không thể.
Nhưng Thương Bùi không có bất kỳ trang bị gì, cũng không mặc đồ lặn, như thể đang ở trên đất liền.
Như đoán được nghi hoặc của tôi, Thương Bùi giải thích:
“Cung điện nằm trong không gian đ/ộc lập, chúng ta có thể yên tâm nói chuyện.”
Tôi thử lên tiếng: “Đây là đâu?”
Thương Bùi không trả lời, mà ngẩng đầu nhìn lên cao, phía trên cửa điện có ba chữ cổ, dù không nhận ra mặt chữ nhưng tựa hồ nó có thể truyền đạt ý nghĩa:
【Thủy Thần Cung】
Đây là cung điện của Thủy Thần Cộng Công.
“Anh không nên đến đây.” Thương Bùi khẽ nói.
Tôi phản bác: “Cậu đến được, sao tôi không thể? Luật pháp nào quy định không được đến?”
Thương Bùi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước tiếp.
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn đi theo.
Chẳng mấy chốc, phía trên hành lang phía trước bắt đầu xuất hiện những hoa văn chạm khắc, tựa như những bích họa sử thi miêu tả sự tích của Cộng Công.
Trong đó nổi bật nhất chính là thần thoại quen thuộc mà mọi người đều biết –
Cộng Công húc đổ núi Bất Chu.
Phiên bản được mọi người biết đến và lưu truyền rộng rãi xuất phát từ sách “Hoài Nam Tử” thời Tây Hán:
【Ngày xưa, Cộng Công và Chuyên Húc tranh giành ngôi vị, gi/ận dữ húc vào núi Bất Chu, cột trời g/ãy, dây đất đ/ứt. Trời nghiêng về tây bắc, nên mặt trời mặt trăng sao trời dời chỗ; đất lệch về đông nam, nên nước lũ bụi bặm đổ về đó.】
Nhưng nội dung được vẽ trên bích họa lại không như vậy.
Năm đó, Cộng Công và Chuyên Húc tranh đoạt đế vị thất bại, dù bị trọng thương nhưng cũng thua một cách đường hoàng.
Việc làm g/ãy núi Bất Chu là do trong thời gian bị thương, Cộng Công bị kẻ khác xúi giục, trên bích họa miêu tả đối phương là một bóng đen vô cùng thần bí.
Sau đó gây ra trời nghiêng đất lệch, lượng lớn thủy hoạt ch*t đi, chảy ra biển cả.
Cộng Công vì chuộc tội, lấy Trường Giang làm mắt, thân trấn điềm gở, bảo vệ thủy hoạt, nhờ vậy mới không khiến tất cả nước biến thành thủy tử.
Ngoài ra, thông qua bích họa, còn có thể giải mã được không ít nội dung.
Bản thân nước vốn dĩ là sống, nguyên có Thủy Thần Cộng Công thống lĩnh, tất cả nước tuy sống nhưng ở trạng thái trầm mặc.
Về sau gặp phải biến cố, lượng lớn nước ch*t đi, chảy vào đại dương.
Cuối cùng, Cộng Công vì bảo tồn thủy hoạt mà hiến thân.
Dù thủy hoạt được lưu giữ, nhưng cũng đồng nghĩa nước mất đi sự kh/ống ch/ế, sẽ lần lượt phục sinh trong thời gian dài.
Bây giờ, đã bước vào giai đoạn cuối cùng của sự phục sinh thủy hoạt.
Toàn bộ thủy hoạt phục sinh, lại không bị kh/ống ch/ế, tất cả sinh vật bao gồm con người, sợ rằng đều khó thoát khỏi cái ch*t.
“Cộng Công vẫn còn sống, đang ở đây.” Tôi nói ra suy đoán của mình: “Cậu muốn giúp hắn thoát thân?”
Thương Bùi không x/á/c nhận cũng không phủ nhận: “Xem ra anh biết không ít.”
“Thôi đi, tôi biết làm sao bằng cậu.” Tôi nói không ra hơi.
Thương Bùi nhíu mày: “Xem ra anh, đối với tôi có h/ận ý không nhỏ, chúng ta có ân oán gì sao?”
Nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn lộ vẻ hiền lành vô hại, tôi lại càng tức: “Thái độ của cậu với tôi trước đây, cũng không khá hơn là bao.”
“Thái độ với anh trước đây?” Thương Bùi thần sắc nghiêm túc.
Tôi không nhịn được cười lạnh: “Nhanh quên thế? Hôm qua ở đồn cảnh sát, còn dọa tôi đấy.”
Sắc mặt Thương Bùi dần lạnh đi, vô cùng nghiêm nghị:
“Mấy ngày nay tôi đều ở đây, ngày hôm qua không thể tiếp xúc với anh được.”
13
“Một mực ở… đây?”
Tôi sững người, vẻ mặt nghi hoặc.
“Tôi đã xin giám đốc nghỉ phép nửa tháng.” Thương Bùi chau mày, “Một tuần trước đã xuống đây, giữa chừng không hề rời đi.”
Đã xin giám đốc nghỉ phép?
Tôi cố nhớ lại, ấn tượng trong đầu giám đốc đúng là có nhắc đến, còn cảm thán Thương Bùi là kẻ cuồ/ng làm việc.
“Ý cậu là, có người giả dạng cậu?”
Thương Bùi không trả lời, mà hỏi tôi về chuyện của “Thương Bùi” kia, vô cùng tỉ mỉ.
Tôi không nhịn được hỏi: “Cậu định làm sao?”
Thương Bùi không để ý đến lời tôi, như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, hắn thở ra một hơi, thần sắc thư thái: “Cũng tốt, xuất hiện cũng tốt, ta còn sợ không xuất hiện cơ.”
Tôi đầy bụng nghi vấn, không hiểu ý tứ.
Thương Bùi tiếp tục làm kẻ nói đố: “Miểu ca, anh biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Là nơi nào?” Tôi thuận miệng hỏi.
“Dưới đáy đ/ập Tam Hiệp.” Thương Bùi giọng điệu bình thản: “Anh có thể hiểu là, toàn bộ con đ/ập, đều nằm trên không gian của Thủy Thần Cung.”
Lòng tôi chợt sáng tỏ: “Quốc gia sớm đã biết chuyện này rồi!”
“Công trình Tam Hiệp, là công trình trọng điểm của quốc gia, không hề đơn giản như mọi người lý giải.” Thương Bùi thong thả nói: “Bên trong có trận pháp, suốt hơn hai mươi năm qua đã kéo dài sinh cơ cho Cộng Công.”
“Nếu không thì vào khoảng năm 2000, Cộng Công đã không thể trấn áp được thứ kia.”
“Thật đến lúc đó, không ai sống nổi.”
“Thứ bị trấn áp là gì?”
Chương 22
Chương 11
Chương 21
Chương 28
Chương 1
Chương 10
Chương 7
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook