Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giang hai tay ngả người ra sau, nhưng lại chạm phải ánh mắt đờ đẫn và kinh hãi của hai người.
Toi rồi!
Làm sao giải thích với Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu về chuyện vừa xảy ra đây?
13.
Giang Bắc Châu vỗ vỗ mặt, chật vật bò dậy rồi đi đến lay vai Hà tỷ:
"Mẹ ơi, mẹ sao thế? Con là Châu Châu của mẹ mà, mẹ không nhận ra con sao?"
Biểu cảm của Hà tỷ dần trở nên dữ tợn, bà ôm đầu kêu rên đ/au đớn, đẩy Giang Bắc Châu ra:
"Châu Châu... Châu Châu... ta là ai?! Aaaaa!"
Một tiếng thét chói tai quen thuộc vang lên, q/uỷ thể của Hà tỷ lại bắt đầu trương phình to ra.
Lại! Đến! Lượt! Nữa!
Tôi bước tới với khuôn mặt lạnh băng, dùng tay đ/è mặt Giang Bắc Châu đẩy hắn sang một bên.
Rồi từ trong ng/ực rút ra một bầu hồ lô cổ phác màu tím đen, trên thân khắc đầy phù văn chi chít.
Tôi đứng tấn nửa ngồi, một tay giơ cao bầu hồ lô, tay kia nhanh chóng vẽ một ấn phù trong không trung:
"Cấp cấp như luật lệnh! Thu!"
Theo lời chú của tôi, bầu hồ lô phát ra luồng ánh sáng trắng, hình dáng Hà tỷ bắt đầu méo mó thu nhỏ, cuối cùng bị thu vào trong luồng sáng.
Giang Bắc Châu không hiểu chuyện gì xảy ra và cực kỳ chấn động, hắn lao tới định gi/ật lấy bầu hồ lô của tôi.
Tôi thu bầu hồ lô vào ng/ực, tay ch/ém mạnh vào cánh tay hắn đang giơ ra.
"Đây là công nghệ trình chiếu toàn cảnh 5D mới nhất của bọn tôi, thế nào, nhà m/a của tôi gh/ê chứ?"
Lúc này Tống Phi Phi cũng đứng dậy, khép hàm trễ xuống rồi hừ lạnh một tiếng với tôi:
"Coi tao là đồ ngốc hả? Còn bày đặt 5D toàn cảnh? Mau khai!"
Giang Bắc Châu cũng nhìn tôi đầy căng thẳng:
"Cậu đưa mẹ tôi đi đâu rồi?"
14.
"Vậy ý cậu là tất cả m/a trong nhà m/a của cậu đều là thật? Vừa nãy là nữ q/uỷ, đây là cương thi, còn đứa bé kia là tiểu q/uỷ?"
Tống Phi Phi ôm bụng cười ngặt nghẽo, nước mắt giàn giụa.
Còn Giang Bắc Châu đờ đẫn đứng đó, mắt đỏ hoe, mặt tái mét.
Hắn r/un r/ẩy môi một hồi lâu, cuối cùng cất giọng khàn đặc:
"M/a? Nghĩa là sao? Ý cậu là mẹ tôi đã ch*t rồi?"
Tôi bực mình đảo mắt:
"Tiểu Minh, lại đây."
Đứa bé mặt xanh mét đầu hổ lập tức chạy tới:
"Thả lỏng q/uỷ thể ra, để họ cảm nhận một chút."
Tôi nắm tay Tống Phi Phi, bàn tay lập tức xuyên qua thân hình g/ầy guộc của Tiểu Minh. Q/uỷ thể âm lạnh trơn nhớt, tay chúng tôi như xuyên qua một luồng không khí nhầy nhụa và lạnh lẽo.
Tống Phi Phi sững người, tôi nắm cổ tay Giang Bắc Châu, tay hắn cũng xuyên qua tim Tiểu Minh, đ/âm thủng cả người đứa bé.
Có thứ gì đó đã vỡ tan, tên nó là khoa học.
Tôi phất tay đuổi mấy con m/a đang xem náo nhiệt đi, bọn chúng tụ tập quá nhiều âm khí ở đây, lâu ngày Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu sẽ không chịu nổi.
"Đi thôi, đổi chỗ khác nói."
15.
"Vậy lần trước tao bị con q/uỷ tên Bách Linh kia phụ thân?"
Trước ánh mắt gi/ận dữ của Tống Phi Phi, tôi áy náy gật đầu.
"Bốp!"
Tống Phi Phi đ/ập tay xuống bàn, mặt đỏ bừng vì phấn khích:
"Một tháng 10 triệu, tao muốn tới đây làm việc!"
Tôi kinh ngạc nhìn cô ta,
10 triệu?
Tôi đến 1 triệu còn không có nữa là!
Đúng là đứa nhà giàu không biết trời đất gì cả:
Thấy biểu cảm không đồng ý của tôi, giọng Tống Phi Phi càng quả quyết hơn:
"20 triệu một tháng! Không thể cao hơn nữa đâu!"
Tôi choáng váng, sao lại còn tăng giá thế!
Dù Bách Linh là q/uỷ của tôi thật, nhưng cũng không thể đòi mức lương vô lý thế này được!
Tống Phi Phi gi/ật lấy điện thoại tôi, lát sau tiếng thông báo dịu dàng vang lên:
"Tài khoản AlipPay của bạn đã nhận được 200 triệu đồng!"
Tôi rùng mình, ngẩng cổ lên nhìn Tống Phi Phi trong tê liệt.
Vậy ra 20 triệu mà cô ta nói, không phải tôi trả cô ta 20 triệu, mà là cô ta cho tôi 20 triệu mỗi tháng?
Cô ta tới chỗ tôi làm việc, mà còn trả tiền cho tôi?
Thế giới người giàu tôi không hiểu nổi.
16.
"Được rồi, chuyển trước cho cậu 10 tháng lương, từ giờ tao là nhân viên của cậu, ngày nào tao cũng sẽ tới làm."
Trên khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Tống Phi Phi tràn đầy khát khao và phấn khích.
Giang Bắc Châu thì gục ngã trên ghế, mặt đầy nước mắt.
Hắn đã tìm mẹ 9 năm trời, trên mạng, ngoài phố, trên điện thoại.
Tờ rơi tìm người dán khắp hang cùng ngõ hẻm, hắn từng nghĩ mẹ mình có lẽ đã không còn trên đời, nhưng vẫn ôm chút hy vọng mong manh.
Biết đâu mẹ như trên TV, gặp t/ai n/ạn rồi mất trí nhớ?
Nhưng chuyện vừa rồi đã phá tan mọi hy vọng của hắn, hắn thật sự không còn mẹ nữa rồi.
Tôi thông cảm vỗ vai hắn:
"Tôi gặp Hà tỷ bên bờ sông, q/uỷ mất trí rất hiếm, thêm nữa dáng vẻ lúc nãy khi biến hình của bà ấy, tôi có một suy đoán rất không hay, không biết cậu có chịu được không."
Giang Bắc Châu vội lau mặt, mắt đỏ ngầu nhưng ánh mắt kiên định:
"Tôi muốn biết tại sao mẹ tôi lại thành ra thế này, mong cậu nói sự thật."
Tống Phi Phi cũng vểnh tai, mặt mày căng thẳng dí sát vào xem.
"Có một loại bí pháp tà môn, kẻ gi*t người vì sợ oan h/ồn sau khi hóa q/uỷ sẽ b/áo th/ù, sẽ đóng một cây trấn h/ồn đinh vào đỉnh đầu nạn nhân, sau đó móc mắt, c/ắt lưỡi, cạo xươ/ng sau gáy."
"Nạn nhân dù có hóa q/uỷ, cũng không nhớ được chuyện gì."
"Rầm!"
Giang Bắc Châu bóp nát ly nước trong tay, hắn nén gi/ận tột cùng, nhìn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng đ/au khổ:
"Tôi cũng sẽ tới đây làm việc, cho đến khi tra ra được chân tướng vụ việc của mẹ tôi."
17.
Thế là tôi đột nhiên có thêm hai nhân viên tự trả lương, Tống Phi Phi đưa tôi 200 triệu, còn Giang Bắc Châu thì đưa 100 triệu.
Tôi bỗng chốc từ vô sản trở thành trung lưu.
Phía sau nhà m/a còn có một sân nhỏ trống, trong đó có bếp nhỏ và hai phòng trống.
Tôi ở một phòng, Giang Bắc Châu kiên quyết ở phòng còn lại.
"Trước khi rõ chuyện, tôi sẽ không rời xa mẹ tôi."
Tống Phi Phi cũng muốn nhảy vào nhưng nhìn cảnh tượng đơn sơ này, cuối cùng cô ta đành luyến tiếc bỏ đi.
Sáng hôm sau tinh mơ, Hà tỷ đã nấu xong bữa sáng đến gõ cửa phòng tôi.
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 9
Chương 18
Bình luận
Bình luận Facebook