Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi đặt con mèo xuống đất, nó nhảy lên vài cái rồi phóng nhanh về phía trước.
『Đuổi theo nó!』
Con mèo nhảy vài cái đã đến trước một hành lang, nhìn nó dùng chân cào cào cửa, Song Phi Phi mặt mày xám xịt.
『Đây là phòng VIP cao cấp, không có đặt lịch thì không vào được.』
Tôi thở dài với Lăng Duệ: 『Nói trước nhé, đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này!』
Vừa dứt lời, tôi lôi ra một tờ bùa dán lên ổ khóa: 『Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền, phá!』
Tiếng niệm chú vừa dứt, cửa đã mở toang.
Mèo đen vụt một cái chui vào, tôi nhanh chân theo sau, Song Phi Phi hét nhỏ sau lưng: 『Vãi cả đái! Sao trò này mày không dạy tao? Mày còn giấu nghề!』
23.
Trong lúc ồn ào, mèo đen dừng lại trước cửa một phòng bệ/nh. Nhìn số phòng, Song Phi Phi đờ đẫn.
『Đây là phòng bà ngoại em... Bà vừa phẫu thuật cấy ghép tim tháng trước.』
Tôi ngượng ngùng liếc vào phòng: 『Tim bà cụ là của Diệp Tiểu Lỗi. Sau khi cấy ghép, phản ứng bài biệt chắc nghiêm trọng lắm nhỉ? Diệp Tiểu Lỗi đang canh giữ trái tim của cậu ấy đấy.』
Song Phi Phi đầy áy náy nhìn con mèo đen, nói lắp bắp: 『Thế... thế phải làm sao? Diệp Tiểu Lỗi có lấy lại được tim không?』
Tôi thở dài: 『Cô ng/u à, người ch*t rồi làm sao lấy lại?』
Tôi dán bùa mở khóa, mèo đen quả nhiên chui tọt vào. Song Phi Phi và tôi lần lượt bước vào phòng, lát sau Diệp Văn Huyên và Lăng Duệ cũng theo tới.
Nhìn cụ già g/ầy guộc, tái nhợt trên giường bệ/nh, tôi không nhịn được thở dài.
Diệp Tiểu Lỗi thật sự oan uổng, bọn tội phạm kia đều đáng ch*t. Liệu cụ già trước mắt có biết trái tim mình đến từ đâu không?
Song Phi Phi đến bên giường nắm tay cụ, giọng đầy phẫn nộ: 『Chắc chắn có liên quan đến chú em. Hắn nói tim là của một thanh niên bị t/ai n/ạn hiến tặng, ai ngờ... ai ngờ...』
Mèo đen nhảy lên giường rên ư ử vài tiếng, rồi dùng đầu hích hích vào ng/ực cụ già.
Trong ánh đèn mờ ảo, chúng tôi thấy rõ một đạo bạch quang lóe lên, từ ng/ực cụ già lướt nhanh sang mèo đen.
Khuôn mặt tái nhợt của cụ dần hồng hào trở lại, nhịp thở cũng đều đặn hơn.
24.
Tôi ôm mèo đen nặng trĩu bước ra khỏi bệ/nh viện, suốt đường không ai nói lời nào, không khí ngột ngạt khác thường.
Ngay cả Song Phi Phi vốn hoạt bát nhất cũng trơ mặt im thin thít, không biết đang nghĩ gì.
Về đến phòng, tôi lặng lẽ lôi ra tấm bản đồ Trung Quốc khổ lớn, đặt mèo đen lên đó.
『Những người được cấy ghép n/ội tạ/ng khác hẳn đã chuyển viện rồi, họ đang ở đâu?』
Mèo đen đi vài vòng trên bản đồ rồi chỉ ra mấy địa điểm: Xuyên Thành, Hạ Thành, Giang Thành và Hải Thành. Đúng là nam chinh bắc chiến, đâu cũng có.
Mọi người thu xếp hành lý, dùng tốc độ nhanh nhất đi khắp cả nước, chẳng mấy chốc đã thu thập đủ phần h/ồn còn lại của Diệp Tiểu Lỗi.
Tôi đặt mèo đen lên bàn, cẩn thận triệu hồi h/ồn phách Diệp Tiểu Lỗi.
Nhìn h/ồn phách đã đặc hơn nhiều, Diệp Văn Huyên xúc động rơi nước mắt.
『Tiểu Lỗi đã nói được chưa?』
Tôi lắc đầu: 『Thất phách đã đủ, còn thiếu hai h/ồn.』
Song Phi Phi đến gác cằm lên vai tôi, mấy ngày liền lao đầu đi máy bay khiến cả bốn đứa mệt lử.
『Ngũ tạng đều đủ cả, h/ồn phách trên tim gan lá lách phổi thận đều tìm thấy rồi, hai h/ồn còn lại sẽ ở đâu nhỉ?』
『Hai h/ồn này sắp tiêu tán rồi. Các h/ồn khác phụ vào n/ội tạ/ng của Diệp Tiểu Lỗi nên không sao, còn hai h/ồn kia có lẽ phụ vào vật thể khác, lại thường xuyên tiếp xúc với người sống dương khí sung mãn. H/ồn m/a tiếp xúc lâu với người sống sẽ tổn thương nặng.』
25.
『Em biết rồi! Hung thủ! Hai h/ồn còn lại chắc chắn phụ vào hung thủ!』
Lăng Duệ đ/ấm bàn một cái, mặt đỏ bừng, mắt sáng rực.
Tôi gật đầu tán thành: 『Vậy thì phải nhanh lên, nếu không bắt được hung thủ, hai h/ồn còn lại của Diệp Tiểu Lỗi e rằng sẽ tan mất.』
Tôi nh/ốt mèo lại vào lồng, để tìm h/ồn nhanh hơn thì dùng mèo không còn thích hợp nữa.
『Diệp Văn Huyên, tiếp theo tôi sẽ để Diệp Tiểu Lỗi nhập vào người anh. Hai người lớn lên cùng nhau, huyết thống gần gũi.』
『Chỉ là h/ồn m/a thuộc âm, sau khi nhập xong anh sẽ bị bệ/nh nặng, phải cả tháng mới hồi phục.』
Diệp Văn Huyên gật đầu kiên quyết: 『Còn chần chừ gì nữa, bắt đầu luôn đi.』
Tôi thản nhiên: 『Vậy bắt đầu đi, cởi áo khoác ra.』
Song Phi Phi nghe thế mắt lập tức sáng rực, còn hơn cả vẻ mặt phát hiện hung thủ của Lăng Duệ lúc nãy.
『Linh Châu, cần em giúp không? Em sẵn sàng hy sinh!』
Tôi do dự một lát rồi gật đầu: 『Cũng được, vừa xem em tập vẽ bùa thế nào rồi.』
Sau khi bôi khắp người Diệp Văn Huyên một thứ hỗn hợp dầu mỡ trộn giữa mỡ người ch*t và cỏ m/ộ giã nhuyễn, tôi đút cho anh ta uống một bát nước bùa như đút mèo.
26.
Diệp Văn Huyên uống xong nước bùa, ánh mắt lập tức trống rỗng. Vừa nhập h/ồn Diệp Tiểu Lỗi vào, anh ta đã giãy giụa muốn đi ra ngoài.
Lăng Duệ xông tới ôm Diệp Văn Huyên: 『Văn Huyên ơi, mặc áo vào đã chứ!』
Nhưng mọi kháng cự đều vô ích. Diệp Văn Huyên sau khi bị nhập h/ồn trở nên lực bất tòng tâm, eo vặn một cái, tay đẩy mạnh đã hất văng Lăng Duệ cao 1m86.
Chúng tôi đành đứng nhìn anh ta mặc mỗi chiếc quần đùi, khắp người vẽ đầy bùa chú như hình xăm, hùng hổ xông ra cửa.
Lăng Duệ hốt đại một chiếc áo khoác rồi xông ra: 『Văn Huyên ơi, bây giờ mới 9 giờ tối! Trên đường còn đầy người!』
Tôi và Song Phi Phi nhìn nhau, cười khúc khích rồi vội vàng đuổi theo Lăng Duệ.
Lăng Duệ quả không hổ là bạn thân của Diệp Văn Huyên, sau khi ăn hai quả đ/ấm ba cái t/át, cuối cùng cũng tròng được áo vào người anh ta.
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 9
Chương 18
Bình luận
Bình luận Facebook