Là chị gái.
"Tiểu Bảo, nhà mình nuôi con đĩ thối đó là để sai vặt cho mày, sau này nó lấy chồng, tiền hồi môn sẽ dành cho mày cưới vợ, tiền nó ki/ếm chính là tiền của nhà mình, nghe chưa? Gật đầu đi!"
Tôi rất muốn cãi lại, tôi mới học lớp ba thôi mà giáo viên khoa học đã dạy ký sinh trùng có hại. Sao mẹ lại ng/u ngốc thế?
Sau này tôi hiểu ra, hóa ra mẹ chưa từng đi học. Thảo nào.
Cô giáo nói đúng, phổ cập giáo dục bắt buộc thật sự cần thiết.
Nhưng tôi quá nhút nhát, tôi sợ bị đ/á/nh.
Tôi chỉ biết chiều theo ý mẹ, không tỏ thái độ tốt với chị.
Chị vừa cất cặp sách, tôi đã bảo chị:
"Trình Điệp, lấy cho tao ly nước đ/á."
Gương mặt chị như ch*t lặng trong giây lát, nhưng vẫn lặng lẽ quay ra múc nước giếng.
Tôi cảm thấy mình vừa làm điều rất sai trái.
2020.6.29
Kết quả thi cấp ba công bố, chị gái tôi đạt điểm rất cao. Nhưng bố không muốn cho chị học tiếp lên cấp ba.
Tôi nghe lén qua cửa phòng, phát hiện chuyện kinh khủng.
Mẹ nói: "Anh không bảo ông ấy thích trẻ con sao? Đưa Trình Điệp cho ông ta chơi đùa, trừ được bao nhiêu n/ợ thì trừ."
Bố ấp a ấp úng: "Như thế không ổn đâu, lỡ xảy ra chuyện thì tính sao?"
Mẹ cười lạnh: "Ba năm trước đêm giao thừa, Trình Điệp đã hỏng thân thể vì giá lạnh, cả đời đừng mơ có con. Chẳng phải đúng ý hiệu trưởng đó sao? Tha hồ chơi mà không lo hậu họa."
"Giải quyết nhanh vụ n/ợ đi. Tiểu Bảo sắp vào cấp hai, chỗ nào cũng cần tiền, không thể để con trai mình thiệt thòi."
Tiếng quay số điện thoại vang lên.
"Vâng vâng, thưa lãnh đạo, tôi có đứa con... Vâng, một tuần nữa tôi sẽ đưa nó đến tận nơi! Vâng, cảm ơn lãnh đạo."
Lúc này tôi mới biết, ba năm trước chị gái đã hy sinh lớn lao thế nào để c/ứu tôi.
Còn tôi, chỉ vì sợ đò/n roj mà đối xử tệ với chị.
Bố mẹ chỉ vì yêu tôi mới hành hạ chị như vậy.
Hóa ra tôi mới là kẻ ích kỷ đ/ộc á/c nhất.
2020.7.26
Bố đưa chúng tôi đến cổng trường, bảo chị vào phòng hiệu trưởng nói chuyện riêng, dặn tôi đi dạo quanh trường để cảm nhận không khí học tập của trường trọng điểm rồi bỏ đi.
Tôi giả vờ đ/au bụng, bắt chị ra hiệu th/uốc ngoài trường m/ua th/uốc.
Tôi ngồi trên sofa, đối mặt với gã đàn ông bụng phệ.
Hắn cười hở hàm vàng khè: "Tưởng bố mày sẽ đưa con gái đến, không ngờ lại chu đáo thế."
Bố đã đi xa, xung quanh vắng tanh.
Tôi nói: "Cháu thay Trình Điệp chơi với chú. Mặt chị ấy x/ấu lắm, lại có s/ẹo. Chú chỉ chơi với cháu thôi được không?"
Ánh mắt d/âm ô của hắn lướt khắp người tôi.
"Có cô bé dễ thương như cháu, chú còn tìm ai nữa?"
Tôi hỏi: "Chơi là thế nào?"
Hắn đ/è ập xuống, nhấn tôi vào sofa:
"Cháu sẽ biết ngay thôi."
...
(Phần sau là những nét vẽ ng/uệch ngoạc hỗn lo/ạn, không thể giải mã Trình Khải muốn diễn đạt điều gì.)
...
Tôi co ro trên ghế dài. Chị mang th/uốc về, tưởng tôi ngủ say, thì thầm một mình:
"Trình Khải, nếu em biết bố mẹ em đã b/án chị cho hiệu trưởng, em sẽ cảm thấy thế nào?"
"Chắc là khoái chí lắm nhỉ."
Chị đứng dậy hướng về phòng hiệu trưởng.
Tôi biết chị an toàn. Nhưng tim tôi đ/au nhói, như thể cơ thể đang quặn thắt.
Tôi muốn hét lên: "Em không gh/ét chị đâu!"
Nhưng tôi không dám. Trong môi trường trọng nam kh/inh nữ méo mó này, tôi không xứng đáng nói lời yêu thương với chị.
Tình yêu ấy quá nhỏ bé, quá nực cười, quá tầm thường.
Chị không cần tình thương của đứa em trai. Chị cần thoát khỏi vũng bùn nuốt người này, càng xa càng tốt.
Mong chị như đóa pháo hoa rực rỡ giữa trời, còn tôi là bóng tối dưới bùn, âm thầm chúc phúc là đủ.
2023.5.23
Gần ngày thi đại học, hiệu trưởng ép chị thay con gái hắn đi thi hộ.
Hiệu trưởng kéo tôi và bố vào phòng, khen tôi lanh lợi, hứa xếp vào lớp tốt nhất cấp hai, tặng điện thoại iPhone mới toanh khiến bố tôi mắt sáng rực.
Tôi từ chối, bố dúi vào tay: "Tiểu Bảo xem hiệu trưởng tốt với con thế nào, cầm đi."
Tôi không dám ngẩng mặt nhìn ánh mắt á/c đ/ộc của hiệu trưởng.
Mẹ đang m/ắng chị ích kỷ ngoài cửa, chị vẫn im lặng.
Ch*t ti/ệt, chị nhìn thấy điện thoại mới rồi.
Chị đừng hiểu lầm, em không nhận hối lộ, em thề không muốn lấy.
2023.5.30
Không hiểu sao điện thoại lại về tay hiệu trưởng, bên trong còn có ba tấm ảnh nh.ạy cả.m 🍎.
Tôi gom can đảm tìm hiệu trưởng.
Tôi nói: "Cháu chơi với chú, chú xóa ảnh đi được không?"
Hiệu trưởng cười hở hàm vàng, đ/è xuống người tôi.
Lần này tôi không khóc lóc.
Chỉ nghĩ: Chị đã an toàn rồi.
2023.6.1
Chúc tôi Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ. (Trái tim)
2023.6.2
Ảnh vẫn chưa xóa! Tôi xông vào văn phòng hiệu trưởng chất vấn.
Hiệu trưởng liếc nhìn tôi như xem một con chó, vừa xỉa răng vừa bảo:
"Lớn lên sẽ hết vui."
Vừa rời đi, chị đã vào phòng.
Tôi nghe hiệu trưởng dọa chị dù thi đỗ đại học cũng không trường nào nhận nữ sinh tai tiếng.
Chị phát hiện tôi, ánh mắt đầy h/ận th/ù: "Trình Khải, có phải em chụp không? Trả lời chị!"
Chị ơi, thật không phải em.
Là mẹ.
Bà lấy điện thoại mới, lén chụp lúc chị tắm.
Sáng nay mẹ mới nói việc này, trước đó em không hề hay biết.
Lần đầu tiên em hét vào mặt mẹ: "Sao mẹ lại h/ủy ho/ại cuộc đời chị?"
Mẹ khóc lóc: "Mẹ làm thế cũng vì con thôi!"
Em cảm thấy tội lỗi, đưa tay lau nước mắt cho mẹ.
Mẹ làm vậy cũng vì em, sao em có thể tố cáo lỗi lầm của mẹ với chị?
Em nói: "Là em chụp."
2023.6.6
Chị đi thi hộ.
2025.1.28
Giao thừa!
Tuần trước tôi lén ra thị trấn m/ua nhiều pháo hoa cúc màu, giấu dưới giường, tối nay tặng chị để hàn gắn qu/an h/ệ. (Hơn năm nay chị không chủ động nói chuyện với tôi.)
Chắc chắn chị sẽ vui, từ nhỏ chị đã thích pháo hoa cúc màu nhất!
Giờ là 11 giờ đêm, người lớn đang xem Táo Quân.
Trong kho, có tiếng gì đang bị lê đi.
Chị bước ra, đóng cửa cẩn thận, quay lại thấy tôi liền gi/ật mình.
Bình luận
Bình luận Facebook