Năm lên sáu, tôi vào bếp tìm nước uống, vô tình chứng kiến cảnh tiểu tam nhét mẹ tôi vào lò lửa đang ch/áy rừng rực. Khi mẹ được kéo ra, khuôn mặt bà không còn miếng da lành lặn.
Cảnh sát nói tiểu tam mắc bệ/nh t/âm th/ần, không phải chịu hình ph/ạt nào. Hắn còn được viện t/âm th/ần thả sớm vì mang th/ai em trai tôi.
Mẹ tôi cuối cùng ch*t trong đ/au đớn tột cùng.
Mười bốn năm sau, khi em trai ch*t đuối dưới giếng sau nhà, cảnh sát thẩm vấn tôi:
"Cô muốn b/áo th/ù cho mẹ, đúng không?"
Tôi mỉm cười:
"Ngài nghĩ nhiều quá rồi, thưa cảnh sát."
Hắn sẽ không bao giờ biết được, sự trả th/ù thực sự của tôi là gì.
01
Sáng mùng một Tết Nguyên Đán 29/1/2025, tôi phát hiện em trai 14 tuổi Trình Khải ch*t đuối dưới giếng sau nhà, vội báo cảnh sát.
Khi vớt lên, th* th/ể em đã xuất hiện tình trạng cứng đờ và vết lốm đốm, ước tính qu/a đ/ời từ 11h đến 12h đêm qua.
Miệng Trình Khải há hốc như muốn thốt điều gì. Hai cảnh sát dùng hết sức mới bẻ được bàn tay phải đang nắm ch/ặt - một chiếc pháo hoa cúc màu đã mềm nhũn vì ngấm nước.
Đúng loại pháo hoa tròn nhỏ xoay tròn trên mặt đất mà bọn trẻ chúng tôi từng thích. Dưới nước còn lơ lửng nửa đoạn dây thừng buộc gà.
Cảnh sát suy đoán, có lẽ Trình Khải trông thấy pháo hoa xoáy xuống giếng, định dùng dây trèo xuống nhặt, không ngờ dây đ/ứt nên rơi xuống.
Đúng lúc này, phòng giám định phát hiện - vết đ/ứt dây còn mới tinh, do dụng cụ cùn cố tình c/ưa đ/ứt, không phải đ/ứt tự nhiên.
Chỉ còn một khả năng - Trình Khải bị s/át h/ại, có kẻ dùng dây đ/ứt giả tạo t/ai n/ạn.
Mẹ kế tôi gào khóc thảm thiết: "Các anh điều tra thằng vô ơn đó đi! Chúng tôi nuôi nó ăn học, nó lại gh/en tị với Bảo nhà tôi!"
Ánh mắt cảnh sát đổ dồn về phía tôi.
Cảnh sát Ngô áy náy nói: "Thủ tục thông thường thôi, chúng tôi cần điều tra tất cả người liên quan."
Tôi gật đầu thông cảm, nước mắt lăn dài: "Tất cả là lỗi của em, em đã không trông em cẩn thận..."
"Khoảng 10h40, em và Khải xem Táo Quân, nhưng tiểu phẩm nửa sau nhàm chán. Khải rủ chơi trốn tìm. Sau đó em tìm khắp nơi không thấy, tưởng em ấy đùa nên về phòng ngủ."
Cảnh sát Ngô không tin, mắt sắc như diều hâu chăm chú nhìn tôi.
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Theo thông tin của tôi, mười bốn năm trước trong chính ngôi nhà này, mẹ kế cô đã gi*t mẹ ruột cô. Nhưng vì bệ/nh t/âm th/ần nên không bị trừng ph/ạt. Vậy cô có đủ động cơ - trả th/ù."
Tôi khẽ mỉm cười:
"Ngài nghĩ nhiều quá rồi."
"Thứ nhất, tôi không phải kẻ bi/ến th/ái gi*t người hàng loạt. Nếu muốn gi*t, tôi cũng phân rõ đối tượng. Mười bốn năm trước em Khải còn chưa chào đời."
"Thứ hai, năm nay tôi 20 tuổi. Nếu thực sự muốn b/áo th/ù, sao không làm trước 14 tuổi? Khi đó còn không phải chịu trách nhiệm hình sự."
"Tôi không thể gi*t người, vì trước lúc lâm chung, mẹ đã dặn tôi một câu."
02
Tôi kể cho cảnh sát Ngô nghe câu chuyện năm xưa -
Sau khi tôi chào đời một năm, mẹ sảy th/ai và không thể mang bầu nữa. Mẹ sùng Phật, luôn dằn vặt vì cảm thấy mình đã gi*t ch*t sinh linh bé bỏng.
Nên khi bố ngoại tình để cô ta "vô tình" mang th/ai, mẹ không hề gào thét, chỉ âm thầm chịu đựng.
Nhưng mẹ sợ tôi bị thiệt thòi, kiên quyết không đồng ý ly hôn.
Bà quá lương thiện, không tưởng tượng nổi sự đ/ộc á/c của lòng người.
Đêm năm tôi sáu tuổi, khát nước vào bếp thì chứng kiến cảnh tiểu tam đi/ên cuồ/ng đ/ập đầu mẹ vào tường đến ngất xỉu, rồi nhét bà vào lò lửa đang ch/áy.
Tôi hét lên xông vào c/ứu mẹ, bị một thanh củi nóng đỏ đ/ập ngất, để lại vết s/ẹo ch/áy khét vĩnh viễn trên má trái.
Cảnh sát khi ấy an ủi: "Cố ý gi*t người chưa thành có thể ph/ạt chung thân."
Nhưng bản án cuối cùng - tiểu tam không những vô tội, còn được thả sớm vì mang th/ai.
"Kết quả giám định, nghi phạm mắc chứng rối lo/ạn t/âm th/ần cấp, không kiểm soát được hành vi khi phạm tội."
Bố tôi tối đó ăn mừng thịnh soạn, say khướt lảm nhảm:
"Con mụ không chịu ly hôn, đó gọi là quả báo. Đàn bà không đẻ được trai khác gì heo chỉ biết ăn? Heo còn b/án được tiền."
"Vẫn là mẹ kế mày khôn ngoan, giả đi/ên gi*t thẳng con mụ, tiện đỡ tốn tiền. Nuôi bệ/nh nhân t/âm th/ần còn được chính phủ trợ cấp."
"Trước khi giám định, ả ta uống th/uốc methylphenidate trị tăng động, kí/ch th/ích th/ần ki/nh để qua mặt máy móc. Ha ha, lão quá thích con hồ ly tinh này!"
Hắn phì phèo hơi rư/ợu, đôi môi nhờn mỡ mấp máy, trong khi mẹ tôi đang quằn quại vì bỏng độ ba.
Lòng tôi trào dâng h/ận th/ù, khát khao trả th/ù khiến tôi nghẹt thở.
Từ nhỏ tôi đã sống nội tâm, quen nén cảm xúc. Mẹ hiểu rõ nếu bà mất, h/ận th/ù sẽ biến tôi thành tên sát nhân bi/ến th/ái kinh khủng thế nào.
Đó không phải điều mẹ mong muốn.
Tình mẫu tử sâu nặng, mẹ luôn tính đường cho con.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng trong đ/au đớn, mẹ đưa tôi sợi dây chuyền bồ đề. Bà ra hiệu tôi đưa tay, chỉ vào lòng bàn tay, rồi chạm vào tim, lắc đầu hết sức:
"Nơi này không được vấy bẩn."
Tôi gật đầu như bổ củi, nước mắt đầm đìa, mẹ mới nhắm mắt yên lòng.
03
"Cảnh sát Ngô hiểu chứ? Nguyện vọng cuối cùng của một người mẹ là con gái sống trong sạch, không hổ thẹn lương tâm."
"Chính vì yêu mẹ sâu sắc, dù lòng h/ận th/ù ngút trời, tôi cũng không gi*t người. Đó là lời thề sắt đ/á. Tôi biết ơn mẹ đã c/ứu đứa con sáu tuổi khỏi phạm tội tày trời."
Cảnh sát Ngô nghi ngờ: "Cô muốn trả th/ù nhưng bị lời thơi trói buộc. Không thấy đ/au khổ sao?"
Tôi cười đắng: "Tất nhiên là đ/au. Sau khi mẹ mất, nhiều lần tôi cầm d/ao lên rồi lại đặt xuống."
Bình luận
Bình luận Facebook