Ta là đích nữ duy nhất của tướng phủ, thế mà lại sống nơi thôn dã mười hai năm trời, cuối cùng mới được song thân tìm về.

Trước căn nhà đất lụp xụp âm u, mụ mụ ăn mặc chỉnh tề đưa ánh mắt kh/inh khỉnh nhìn ta.

- Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân phải chăm sóc đại tiểu thư trong phủ, không rảnh tiếp cô. Sai nô tì đến đón, từ nay cô sẽ là nhị tiểu thư phủ ta, cùng đại tiểu thư là song sinh.

Ta khẽ cong môi:

- Phụ mẫu đại nhân không nỡ xa tỷ tỷ, nhi nữ tự nhiên cũng không đành lòng rời dưỡng phụ mẫu. Có thể đưa họ cùng về phủ được chăng?

01

Thế là, song thân của giả kim chi tiến vào tướng phủ.

Giữa đại đường nguy nga tráng lệ, sinh mẫu nhìn ta đầy áy náy.

- Uyển Nhi, Giai Nhi ở bên lão thân thân nuôi dưỡng mười hai năm, lão thân không nỡ, mẫu thân cũng không đành. Từ nay sẽ có thêm người yêu thương con, con thấy có tốt không?

Ánh mắt mong chờ ấy lại thoáng ẩn nấp sự lảng tránh.

Thấy ta im lặng, lão thái quân ngồi chính tọa uy nghi lên tiếng:

- Thôi đủ rồi, nhỏ nhen làm gì!

- Giai Nhi cũng vô tội, chỉ do con không có phúc. Nay đã trở về thì hãy hòa thuận với Giai Nhi, đa đa học tập lễ nghi khuê các của nàng, kẻo ra ngoài làm mất mặt tướng phủ.

- Mẫu thân, Uyển Nhi khổ cực bao năm... - Sinh mẫu đ/au lòng nhìn lão thái quân.

- Chúng ta nào có bạc đãi cô nương nhà các ngươi. - Dưỡng phụ mẫu bên cạnh ta lẩm bẩm, giữa đại đường tịch mịch, rõ ràng lọt vào tai mọi người.

Trong lòng ta lạnh lẽo mỉm cười: Lời này, chính họ có tin không?

Giả kim chi thấy ánh mắt mọi người dồn về song thân ruột, vội chuyển chủ đề, sợ người ta liên tưởng đôi vợ chồng này với mình. Nhưng chẳng lẽ không muốn là xóa được sự thật?

Nàng ôm cánh tay lão thái quân nũng nịu:

- Muội muội mới từ thôn dã về, tỷ tỷ dẫn đi thăm thú phủ đệ.

- Nhũ mẫu đã bẩm báo sở thích của muội muội. Lão tổ mẫu yên tâm, con sẽ chăm sóc muội tử chu đáo.

Nói rồi nắm tay ta bước nhanh. Khi qua chỗ song thân ruột, bàn tay siết ch/ặt, bước chân vội vã lướt qua, chẳng thèm liếc nhìn.

Ta nhướn mày.

Đã kh/inh thường đến thế ư?

Vậy thì thật là hay.

02

Lầu son gác tía, lối đi quanh co u tịch, mỗi bước một cảnh.

Dọc đường, giả kim chi không ngừng kể lể những thú vị từ thuở ấu thơ trong phủ, các nha hoàn bà tử bên cạnh cũng khéo léo tán thưởng.

Ta cúi đầu mím môi, trong ánh mắt liếc thấy vẻ đắc ý trên mặt nàng.

Chưa đầy nửa khắc, mọi người dừng trước một tòa viện tử thanh nhã.

- Tuy là nữ nhi, nhưng phụ mẫu cùng lão tổ mẫu đều yêu chiều ta. Viện tử của ta có thể sánh với chính viện. Muội muội muốn vào xem không?

Người ta hảo tâm khoe khoang, ta há phụ lòng?

Vừa bước vào viện, giả kim chi càng lắm lời.

- Khóm trúc Tương Phi kia là phụ thân tự tay trồng cho ta.

- Ta thích lan nhưng lan khó chăm, lão tổ mẫu liền xây riêng một phòng hoa, sưu tầm các giống lan quý khắp thiên hạ, lại mời kỹ nhân chăm sóc, mới có được vườn lan này.

Giả kim chi đang khoe khoang, chợt nắm tay ta:

- Lại đây muội muội, tỷ tỷ cho xem hồi môn của ta.

Kho mở ra, toàn châu báu giá trị thành trấn, vật phẩm ngự tứ quý giá.

Thấy ta im lặng, giả kim chi làm bộ ủy khuất:

- Muội muội đừng hiểu lầm, tỷ tỷ giới thiệu những thứ này không phải để khoe khoang đâu!

- Tỷ chỉ muốn nói cho muội biết, phụ mẫu cùng lão tổ mẫu tốt với chúng ta thế nào. Muội không trách tỷ chứ?

Lời trà ngôn trà ngữ này thật ra vô cùng ngây thơ vô tội.

Ta đầy vẻ ngưỡng m/ộ:

- Khuê phòng cùng hồi môn của đích nữ tướng phủ, đương nhiên là tốt nhất.

Giả kim chi sắc mặt thoáng tái:

- Lão tổ mẫu nói, chúng ta là song sinh, đều là đích nữ.

- Đương nhiên, lão tổ mẫu nói ắt không sai. - Ta chân thành đáp.

- Thế nhưng, chị không đi thăm song thân ruột sao? Họ vượt ngàn dặm xa xôi, ly hương đến nương nhờ chị đấy.

Giả kim chi mặt mày biến sắc, giả bộ ngây thơ:

- Ái chà, nhưng ta không quen biết họ... Để họ ở thôn dã không tốt sao? Sao muội nhất định phải đưa họ về?

- Tỷ tỷ đừng sốt ruột, từ từ sẽ quen, chị sẽ có hồi bất ngờ đấy.

Trong lòng ta cười lạnh.

Không đưa họ về, làm sao cho ngươi nhận rõ thân phận?

Không đưa họ về, làm sao để song thân ruột biết những năm tháng ta sống ra sao?

Bởi trông thấy mới là thực.

03

- Uyển Nhi à, ngày mốt là sinh thần của con cùng Giai Nhi, nhân dịp này mẫu thân dẫn con nhận mặt mọi người. - Nhìn người con gái đã dưỡng trắng trẻo hơn, sinh mẫu cảm khái.

Tướng phủ đã truyền tin nhị tiểu thư từ nhỏ được gửi nuôi nhà hương thân, chính là vì buổi yến nhận thân này.

Vòng qua hành lang, phía trước là vườn hoa trong phủ.

- Nào phải gửi nuôi nhà hương thân, vị nhị tiểu thư này chính là đồ chân lấm tay bùn, thổ bao tử.

- Thiếp nói cho tỷ biết, giờ bên ngoài đều đồn nhị tiểu thư nhà ta từ nhỏ bị b/ắt c/óc, sống mười hai năm nơi thôn cùng...

Tiếng cười đùa của mấy nha hoàn khiến sinh mẫu đùng đùng nổi gi/ận. Từ mụ mụ bên cạnh vội lên tiếng quở trách.

Đám nha hoàn sợ hãi quỳ rạp, kẻ nói nhiều nhất lại là nhất đẳng nha hoàn Thúy Hương của giả kim chi.

- Tra, tra cho kỹ xem ai dám truyền lời vô lại này? - Sinh mẫu thực sự nổi trận lôi đình.

Thực ra không cần tra, ta cũng đoán được trong phủ còn ai dám nói lời này.

Ngoại trừ vị kia, còn ai nữa!

- Lôi mấy tội nhân phạm thượng này xuống đ/á/nh hai mươi trượng, phát mãi!

- Tập hợp tất cả nha hoàn, tiểu tư, bà tử đến xem. Từ nay ai còn dám buông lời vô lễ, đây là kết cục!

Tiếng khóc van kinh động mọi người, ai nấy đều hiểu đây là th/ủ đo/ạn trừng ph/ạt răn đe của chủ mẫu.

Xử lý xong đám người, sinh mẫu nắm tay ta ôn nhu:

- Uyển Nhi, trong phủ này, mẫu thân sẽ không để ai b/ắt n/ạt con.

Ta thản nhiên:

- Họ nói không sai, con vốn là chân lấm tay bùn, từ lúc biết đi đã bới đất ki/ếm ăn.

Danh sách chương

3 chương
07/06/2025 05:11
0
07/06/2025 05:11
0
14/09/2025 10:47
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu