10 năm sinh tử mênh mông

10 năm sinh tử mênh mông

Chương 11

29/12/2025 08:46

Từng nghĩ rằng có tiền là sẽ hạnh phúc. Sẽ được làm bất cứ thứ gì mình muốn, vậy mà giờ đây sao chẳng làm được gì?

"Ch*t ti/ệt!"

Tôi đ/ấm mạnh vào tường, trút gi/ận. Phương Phương ngồi xổm xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay rớm m/áu r/un r/ẩy của tôi, nở nụ cười ch/ôn vùi nước mắt: "Anh đừng thế nữa, để em đi."

42

Chuông điện thoại vang lên. Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô gái đang ngồi trong lòng: "Tắt nhạc đi."

Âm nhạc dừng bặt, cả phòng hát đột nhiên im ắng. Lắc đầu mấy cái mới nhìn rõ là Trường Hà gọi đến.

"Chuyện gì? Nói."

"Ra bãi cát sau núi, mang người đến, càng nhiều càng tốt."

Tôi cười khẩy: "Mẹ kiếp, có cần mang cả mấy em tiếp rư/ợu này đi không?"

"Đừng có lảm nhảm, nhanh lên!"

"Ch*t ti/ệt!" Tôi xoa đầu cô gái th/ô b/ạo: "Lần sau không gội đầu mà dám ra đây, anh sẽ dùng rư/ợu mà gội đầu cho mày đấy!"

Loạng choạng mở cửa phòng: "Triệu tập người, làm việc thôi."

Bên bãi cát, tôi hút th/uốc bằng bàn tay phải dính m/áu. Trường Hà còn thảm hơn, cổ tay g/ãy gập góc kỳ quái nhưng vẫn phà khói ngon lành. Cả hai im lặng, không biết hắn đang nghĩ gì.

Còn tôi thì tự hỏi: Mình trở nên như thế này từ khi nào nhỉ?

Phương Phương sau khi đến chỗ Đổng Vân Bằng đã đổi tên thành Tần Phương Trạch. Nghe cái tên là đủ hiểu ý đồ "thân mật gối chăn".

Đổng Vân Bằng thật sự không đụng vào em ấy, chỉ biến cô thành ngôi sao: concert, album, gameshow... tiền ki/ếm không hết. Không còn Phương Phương để chăm sóc, tôi và Trường Hà càng trở nên đi/ên cuồ/ng, dưới trướng nuôi cả đám đàn em. Khi làm cho Lưu Vĩnh, lúc giúp Đổng Vân Bằng.

Tiền thì không thiếu, chỉ thiếu đi chút nhân tính.

"Dạo này có liên lạc với Phương Phương không?" Tôi đỡ cánh tay lành của Trường Hà lên vai, từng bước rời bãi cát.

"Không."

"Cũng nửa năm rồi nhỉ?"

"Cô ấy là ngôi sao, bọn mình là thân phận gì mà liên lạc?"

Tôi ném tàn th/uốc đi xa, như vứt bỏ chính mình thuở thiếu thời.

43

Cuối cùng tôi vẫn không nhẫn tâm như Trường Hà, lén đến gặp Phương Phương. Không phải nơi công cộng, mà là nhà riêng của cô.

Phương Phương không trang điểm trông thật tiều tụy. Ngày trước dù không son phấn em vẫn xinh đẹp lắm.

"Anh, em nhớ anh quá."

Vừa gặp mặt, em đã lao vào lòng tôi. Tôi xoa nhẹ lưng em: "Ai b/ắt n/ạt em à?"

"Cũng không đến nỗi."

Ăn uống qua loa, uống khá nhiều. Tửu lượng của Phương Phương khá hơn xưa nhưng vẫn không nên uống nhiều.

"Anh ơi, người ta bảo em là ngôi sao ư? Xạo! Bọn em chỉ là đám gái điếm Đổng Vân Bằng nuôi thôi, anh hiểu không? Gái điếm chuyên đi ngủ với người ta ấy!"

Lửa gi/ận bốc lên ngùn ngụt: "Hắn bắt em đi tiếp khách rồi à?"

"Haha, làm gì có chuyện đó? Anh không biết đâu, giờ em là con điếm đắt giá nhất lầu xanh. Muốn được ngủ với em? Không phải hạng người thường đâu!"

"Đổng Vân Bằng bỏ cả đống tiền đẩy em lên, biến em thành con gà mái vàng trên đài cao. Không có lợi ích khổng lồ, hắn đâu dễ cho ai chạm vào em."

Tôi cúi gằm mặt, hít mạnh để kìm nén nước mắt. Không hiểu sao lại nghĩ đến Nguyên Soái - con heo từ nhỏ tôi nuôi đến gần 200 cân. Dù có nuôi kỹ đến mấy, cuối cùng vẫn thành thịt. Tôi không bảo vệ được nó.

Giờ Phương Phương cũng vậy, chính là con "heo" Đổng Vân Bằng nuôi, lại còn là con heo đắt tiền. Khi em già đi, nhan sắc tàn phai, hắn chắc chắn sẽ bắt em làm chuyện đó. Thậm chí không chỉ một lần.

"Anh ơi, em muốn ch*t."

Chẳng biết từ lúc nào, trong tay em đã cầm con d/ao găm, mũi d/ao áp sát ng/ực trái.

44

"Em gái, đừng dọa anh."

Tôi giang hai tay, từ từ tiến lại gần. Chỉ cần thêm 30cm nữa, tôi sẽ gi/ật được con d/ao.

"Anh đâu biết, em luôn thích anh nhiều lắm."

Xoẹt!

Mũi d/ao đ/âm thẳng vào tim, m/áu tươi b/ắn thành tia.

"Phương Phương!"

Tôi lao tới ôm em vào lòng: "Đi viện ngay! Cố lên em! Anh sai rồi, anh không nên để em theo Đổng Vân Bằng! Cố lên!"

Em dùng chút sức lực cuối cùng đ/á/nh rơi điện thoại đang bấm số 120 của tôi.

"Anh... em hỏi một câu..."

"Em cứ nói!"

"Anh có... không thích em không?"

"Sao lại không? Anh thích em nhất!"

Tôi cố gọi cấp c/ứu nhưng tay đầy m/áu, trượt mãi không mở khóa được.

"Anh thích em... hay yêu em?"

"Anh... yêu em."

"Anh... anh... anh... buồn nôn quá!"

Hả?

Phương Phương đẩy tôi ra: "Hahaha, em đùa đấy!"

Em đ/âm d/ao vào đùi, vào tay, cả vào mặt tôi. Con d/ao nhìn tinh xảo hóa ra là đồ ảo thuật, mũi d/ao tự động thu lại khi chạm da, làm vỡ túi m/áu giấu trong cán.

Trông y như thật.

"Em... em bị đi/ên à?"

Tôi gi/ận thật sự, vừa rồi khóc sướt mướt mà giờ thành trò hề.

"Sao nào? Đổng Vân Bằng bảo sắp cho em đóng phim, em diễn thử có sao?"

Phương Phương nhào vào lòng tôi, hơi thở nóng hổi phả vào mặt: "Anh xem em diễn có giống không? Nói đi mà! Anh gi/ận rồi à?"

Nghĩ đến Đổng Vân Bằng, nghĩ đến tình cảnh của em, cơn gi/ận trong tôi tan biến. Em duỗi thẳng chân tôi ra, thoải mái nằm gọn trong lòng như thuở nhỏ. Chẳng mấy chốc em đã ngủ say, tiếng ngáy khẽ khàng. Có lẽ em đã lâu lắm rồi mới có giấc ngủ yên bình thế này.

45

Tối hôm đó tôi ngủ lại nhà Phương Phương. Em ngủ phòng em, tôi ngủ phòng bên cạnh. Đang ngủ ngon thì khoảng 4h sáng, tiếng gọi khẩn thiết vang lên:

"Anh... anh ơi..."

Tôi vội xỏ dép chạy vào phòng, hóa ra em chỉ đang nói mơ. Không biết bao nhiêu đêm em đã gọi tên tôi và Trường Hà trong vô vọng như thế.

Ăn sáng qua loa, tôi lái xe đưa em đến công ty.

Danh sách chương

5 chương
24/12/2025 17:59
0
24/12/2025 17:59
0
29/12/2025 08:46
0
29/12/2025 08:43
0
29/12/2025 08:41
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu