Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
7
Bố của Mẫn Mẫn nhìn thấy tôi liền tỏ ra rất ngạc nhiên, câu đầu tiên ông hỏi: "Không phải anh đưa con gái về nhà bà ngoại rồi sao?"
Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ đành ngượng ngùng cười trừ. Qua camera nhà họ, tôi nhìn thấy chính mình đang cười tươi dắt Du Du đi.
Mọi thứ thật kỳ lạ, rốt cuộc thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy?
Những cơn á/c mộng kỳ quái, x/á/c ch*t phụ nữ không mặt, người giống hệt tôi, cùng chiếc tủ quần áo cũ kỹ và con búp bê vải đ/áng s/ợ.
À đúng rồi, bố Mẫn Mẫn nhắc đến "nhà bà ngoại", chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều liên quan đến nơi đó?
Hơn nữa, chiếc tủ quần áo cũ kia cũng được mang từ đó về, tôi nhất định phải đến tận nơi điều tra cho ra ngọn ngành.
Quê của Viên Viên là một ngôi làng nhỏ, tôi chỉ đến đó hai lần. Mẹ cô ấy mất sớm, chỉ còn lại người cha. Lần cuối tôi đến đó đã là 6 năm trước.
Tôi chỉ nhớ ngôi làng không lớn, có vài trăm hộ dân, phía trước có sông, phía sau có núi, dân làng đều rất hiếu khách. Nếu vấn đề thực sự nằm ở đó, tôi đến hỏi là sẽ rõ ngay.
8
Làng Liễu Sơn, đó chính là tên ngôi làng nhỏ ấy.
Khi tôi đến nơi đã là chiều tối, cả không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Lái xe liên tục 10 tiếng khiến tôi mệt nhoài.
Bên cạnh làng có một nhà nghỉ, tôi quyết định vào nghỉ ngơi chốc lát. Hơn nữa, biết đâu một "tôi" khác đang ở đây thì sao! Khi nhận phòng, tôi chú ý đến một hiện tượng kỳ lạ: một nửa số ghế trong quán này được đặt ngược chiều.
Như thể, chuyên dành cho người từ bên ngoài đến vậy.
Nhìn cánh cửa nhà nghỉ đen kịt, tôi không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Nằm trên giường, lòng tôi nhớ thương con gái không sao ngủ được. Mãi sau, tôi mơ màng nghe thấy tiếng động gì đó.
Bên ngoài không có gió, trong phòng không người. Tôi muốn ngồi dậy nhưng không thể cử động được.
Bóng đ/è?
Nhưng hiện tượng này đã được khoa học giải thích nên tôi không quá sợ hãi, chắc một lúc nữa sẽ hết thôi.
Trăng bên ngoài rất sáng, ánh trăng rọi vào khiến căn phòng sáng rực.
Tiếng động lại vang lên, tôi chắc chắn đó là tiếng bước chân.
Cửa "két" một tiếng mở ra, tim tôi như ngừng đ/ập. Dưới ánh trăng, tôi nhìn rõ khuôn mặt người đó.
Lại là ông ấy.
9
Là ông ngoại của Du Du, sao ông lại đến đây?
Tôi muốn nhờ ông đỡ dậy nhưng vô thức, cơ thể tôi run lẩy bẩy như động vật đối mặt với kẻ săn mồi.
Ông đi rất chậm, mỗi bước đều cứng nhắc, trong tay cầm thứ gì đó mà tôi không nhìn rõ.
Trong không khí tĩnh lặng, một giọng nói mỏng manh như tơ bỗng vang bên tai tôi:
"Đi mau, đừng... đi mau, đừng..."
Hơi thở tôi đột nhiên gấp gáp. Khi ông đến gần, tôi đã có thể nhìn rõ vật trong tay ông - một con búp bê vải giống hệt cái tôi từng thấy trước đây.
Tôi gắng sức ngồi dậy, cuối cùng khi ông đến bên giường, tôi bật dậy như cá vượt vũ môn.
Nhắc mới nhớ, mẹ Viên Viên mất sớm, bố cô ấy cũng qu/a đ/ời 6 năm trước. Tại sao tôi lại mơ thấy ông ấy?
Tôi xoa thái dương, lúc này đang ngồi trên sofa nhà xem TV, con gái chơi đồ chơi bên cạnh, ngoài trời nắng ấm.
Ừm~
Hóa ra là một giấc mơ!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm nghiêng trên sofa vui vẻ hỏi con gái: "Du Du, con đang chơi gì thế?"
Du Du nở nụ cười ngây thơ, từ sau lưng lấy ra một thứ khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Vẫn là con búp bê vải đó.
Tôi gi/ật lấy định ném đi, nhưng con búp bê như cắn ch/ặt vào tay, không cách nào vẩy xuống được.
Đúng lúc nguy cấp, Viên Viên từ phòng chạy ra, gi/ật lấy con búp bê từ tay tôi, ôm ch/ặt vào ng/ực.
"Anh đi mau, rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt..."
Nhìn biểu cảm đ/au đớn trên mặt vợ, lòng tôi quặn thắt. Định lao tới giúp cô ấy thì một luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Tôi vật lộn mở mắt, tia nắng chiếu vào. Mở điện thoại xem đã hơn 6 giờ sáng.
Hóa ra, đêm qua chỉ là mơ thôi!
(Đọc mệt rồi à? Mệt thì điểm danh đi nhé...)
10
Toàn thân tôi ê ẩm, mãi sau mới ngồi dậy được.
Bên ngoài tiếng người rao hàng, gọi nhau ồn ào, nơi này rõ ràng đã trở thành khu du lịch.
Tôi không ngừng nhớ lại trải nghiệm trước đó nhưng vẫn không có manh mối. Đứng trước cổng làng, chân tôi thậm chí hơi run.
Tôi vẫn nhớ lời vợ nói trong mơ, cô ấy bảo tôi đi càng xa càng tốt, phải chăng đang ám chỉ tôi đừng vào làng?
Nhưng con gái đã đến đây rồi, làm sao tôi có thể bỏ đi được?
Tựa vào xe, tôi hút liền ba điếu th/uốc. Một người đội mũ đỏ xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Tôi mơ hồ nhớ ra, anh ta là con trai nhà hàng xóm vợ tôi. Mấy năm trước, chúng tôi từng gặp nhau một lần.
Lý do đến giờ tôi vẫn nhớ anh ta là vì anh ta bị lùn bẩm sinh, cao chỉ một mét, nổi bật hẳn trong đám đông.
"Này, Đại Tráng."
Tôi thử gọi một tiếng, anh ta từ từ quay người lại, vẻ mặt nghi hoặc.
Tôi vội chạy đến bên anh ta: "Tôi, Chương Khoa, còn nhớ tôi không?"
Anh ta nhận điếu th/uốc tôi đưa, hút vài hơi rồi nói bằng giọng địa phương: "Mày về làm chi? Một mình? Viên Viên không đi cùng?"
Tôi liếc nhìn xung quanh, kéo anh ta đến khu vực nghỉ ngơi của nhà nghỉ ngồi xuống.
"Tôi gặp chút rắc rối..."
Tôi kể hết sự tình, biểu cảm trên mặt anh ta dần trở nên nghiêm trọng nhưng không ngạc nhiên. Trong lòng tôi đoán chắc anh ta biết điều gì đó.
Anh ta nhìn ra cửa sổ, rồi quay sang tôi nói chậm rãi: "Viên Viên chưa ch*t".
Tôi hít một hơi lạnh: "Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Đại Tráng thở dốc nặng nề, kể một câu chuyện kỳ lạ khiến tôi nửa tin nửa ngờ.
11
Đại Tráng lớn hơn Viên Viên một tuổi, hồi nhỏ thường dẫn cô bé đi chơi.
Năm đó, Đại Tráng 6 tuổi, Viên Viên 5 tuổi. Hai đứa sáng sớm lên núi Liễu Sơn nhặt củi, nhưng đến trưa vẫn chưa tìm được đường xuống núi.
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 12
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook