Địa Sư Thiếu Nữ 24: Vị Khách Âm Dưới Đáy Hồ

“Thình thình——”

Tôi ôm đầu, khắp người đ/au nhói vì va vào các bậc thang, tiếng nói của hai chị em kia càng lúc càng xa dần.

Lục Linh Châu: “Ái chà, làm sao giờ?”

Kiều Mặc Vũ: “Đó là số mệnh của hắn, không liên quan đến chúng ta.”

“Ừ, vậy mau đi thôi.”

...

28

Những bậc thang này dài hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, không biết đã lăn bao lâu, đầu óc quay cuồ/ng, hoa mắt, khi dừng lại, đầu óc trống rỗng vài giây.

Sau đó, cảm giác đ/au rát từ khắp cơ thể dần dần khiến tôi tỉnh táo lại.

Tôi thở gấp mấy tiếng, chậm rãi chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn quanh.

Dưới lòng đất tối đen như mực, tay đưa ra trước mặt cũng không thấy, trong bóng tối mênh mông đặc quánh này, con người trở nên vô cùng nhỏ bé, cảm giác như đang trần trụi, hoảng lo/ạn và sợ hãi.

Lúc đầu tôi ngồi yên không dám nhúc nhích.

Nhưng chợt nghĩ đến bố.

Thể trạng ông yếu ớt, tình cảnh của ông còn tuyệt vọng hơn tôi, tôi phải mau chóng tìm thấy ông.

Tôi lấy hết can đảm đứng dậy, như người m/ù, hai tay giơ ra phía trước, năm ngón xòe rộng, chậm rãi bước từng bước.

Đi một lúc, mắt dần thích nghi với bóng tối dưới lòng đất, tôi phát hiện phía xa có ánh sáng xám mờ ảo.

Màu xám thực ra không thể coi là ánh sáng.

Nhưng vì xung quanh đều là bóng tối đặc quánh, nên vệt xám đó trở nên cực kỳ nổi bật trong tầm nhìn.

Tôi nghĩ đó chắc là lối vào cầu thang, ánh sáng từ trên chiếu xuống nên sáng hơn những chỗ khác.

Tôi rảo bước, háo hức tiến về phía ánh sáng.

Đi được nửa đường, tầm nhìn càng lúc càng rõ, mọi thứ trước mắt đều có thể nhìn thấy mờ mờ, như trong làn sương sớm.

Chỉ có điều, trong làn sương đó đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tôi chậm bước lại.

Nghe tiếng bước chân tôi, người kia quay lại, nhìn chằm chằm tôi qua làn sương mờ.

Tim tôi đ/ập thình thịch.

Người này là ai?

Kiều Mặc Vũ, Lục Linh Châu? Hai người họ không thể xuất hiện một mình, mà người này trông rất cao lớn, không phải họ.

Ngô gia?

Họ nhanh thế, đã xuống cầu thang rồi sao?

Tôi thử gọi tên ông ta:

“Ngô gia, bố tôi đâu?”

Đối phương gi/ật mình, đột nhiên tăng tốc chạy về phía tôi.

29

Dáng chạy của hắn vô cùng kỳ quái, đầu lắc lư, hai tay vung vẩy trên không, giống như người khổng lồ trong giấc mơ của tôi.

Chạy được một đoạn, hình như cảm thấy không đủ nhanh, hắn đột nhiên thay đổi tư thế, hai tay chống xuống đất, dùng bốn chân chạy như thú vật.

Tôi hoảng hét, quay đầu bỏ chạy.

Từ làn sương xám phóng ra, lại lao vào bóng tối đặc quánh.

Sau đó, tôi đ/âm sầm vào một người.

Vòng tay ấm áp, đôi bàn tay mạnh mẽ, người đó siết ch/ặt vai tôi.

“Á——”

Tôi hoảng hét thất thanh.

“Hiểu Dương? Tôn Hiểu Dương!”

Tôi đờ người.

“Bố?”

Tôi mừng rơi nước mắt, nắm lấy cánh tay ông, sờ lên gương mặt.

Đúng rồi, đó là bộ râu quai nón của bố, ấm áp, chân thật, là bố tôi.

“Bố, bố có sao không?

“Sao bố lại ở đây, Ngô gia và những người kia đâu rồi?

“Họ có làm gì bố không?”

Một loạt câu hỏi khiến bố tôi ngẩn ra mấy giây.

“Tại sao họ lại làm hại bố?”

Tôi do dự, không biết nên nói gì.

Có nên kể hết mọi chuyện cho bố không?

Nhỡ đâu ông giống như lời Kiều Mặc Vũ nói... Không, không thể nào, bố là bố tôi mà!

Tôi lắc đầu quầy quậy, gạt bỏ ý nghĩ đi/ên rồ đó, hay nói đúng hơn, từ sâu thẳm lòng mình, tôi hoàn toàn không chấp nhận khả năng này.

Thấy tôi im lặng, bố nắm tay tôi, giải thích rằng ông đang ngủ trong lều cạnh đình nghỉ mát, đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.

Khi ra ngoài thì phát hiện Ngô gia và đám người kia đều biến mất.

Ông lo lắng cho tôi, tìm xuống đáy hồ, phát hiện không hiểu sao đáy hồ bỗng xuất hiện một cái hố lớn.

Ngô gia và những người kia đều đã xuống hố theo bậc thang.

Ông tìm quanh một lượt, không thấy dấu vết của tôi, nên đoán có lẽ tôi cũng ở dưới bậc thang, vì thế mới xuống tìm.

“Không hiểu sao, xuống dưới này bố lại cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, chân tay có sức, đầu cũng không choáng nữa.”

30

Nghe bố nói xong, trái tim tôi như trút được gánh nặng, toàn thân thư giãn.

Quả nhiên tôi đoán không sai.

Bố tôi không biết gì cả.

Ngô gia và những người kia mới là mồi m/áu, họ thấy m/ộ phần mở ra, không buồn quan tâm đến bố nữa.

Bố siết ch/ặt tay tôi.

“Hiểu Dương, sao con lại nói Ngô gia sẽ làm hại bố?

“Cái hố dưới lòng đất này là thế nào?

“Nguy hiểm như vậy, sao con lại chui xuống đây?

“Con nhóc này, lúc nào cũng hấp tấp, chạy nhảy lung tung, gặp chuyện không biết quay về tìm bố trước sao?”

Giọng bố càng lúc càng nghiêm khắc, nhưng lòng tôi lại ấm áp lạ thường.

Bố vẫn luôn quan tâm tôi như xưa.

Tôi nắm tay bố, kể lại mọi chuyện dưới hố hai đêm qua.

“Bố, phải cẩn thận Ngô gia và những người kia, họ đều là mồi m/áu tr/ộm m/ộ, chúng ta nên mau rời khỏi đây thôi!”

Người bố run lên bần bật.

“Địa sư?

“Đệ tử Mao Sơn?”

“Ừ! Nhưng con cảm giác hai chị em kia cũng là l/ừa đ/ảo, chín phần mười cũng là tr/ộm m/ộ.”

Cái gì đệ tử Mao Sơn, người tu đạo, những đạo trưởng trên TV đều tiên phong đạo cốt, đức cao vọng trọng, nào có như hai người này, suốt ngày cãi nhau, động tay động chân, hỗn xược ch*t đi được.

Bố gật đầu mạnh.

“Đúng! Hiểu Dương, nghe bố nói này, họ chắc chắn không phải người tốt.

“Bố làm ‘âm khách’ nhiều năm rồi, chưa từng nghe đến cái thứ địa sư nhảm nhí nào.

“Chúng ta nên mau rời khỏi chỗ thị phi này thôi.”

Bố kéo tôi đi vài bước, lại gặp khó khăn.

“Hiểu Dương, dưới này tối đen, bố vốn mang theo đèn pin, không hiểu sao xuống đây không bật được.”

Tôi kể cho bố nghe về khu vực màu xám phía trước, đó chắc là lối vào cầu thang, nhưng có một loài quái vật giống người, biết chạy bằng bốn chân.

Danh sách chương

5 chương
24/12/2025 18:11
0
24/12/2025 18:11
0
29/12/2025 11:06
0
29/12/2025 11:03
0
29/12/2025 10:56
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu