Tiếng gõ cửa sổ tầng 17

Tiếng gõ cửa sổ tầng 17

Chương 5

29/12/2025 09:55

Nhưng, tầm nhìn lúc này lại vô cùng thông suốt. Ánh nắng chan hòa khắp căn phòng, chiếu rọi lên thân hình người phụ nữ đang múa may. Đột nhiên, cô ta dừng lại. Nhìn từ phía bên, tôi nhận ra khuôn mặt đó chính là hình ảnh tôi thường thấy trong gương. Cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ.

Tôi gi/ật mình, không hiểu sao trong lòng dâng lên nỗi kh/iếp s/ợ tột độ với người phụ nữ này.

"Em đã bảo chúng ta chia tay rồi, chia tay đi!"

Người phụ nữ gằn giọng nói, dường như đã mất hết lý trí, toàn thân r/un r/ẩy. Tôi không hiểu tại sao cô ta đột nhiên nói vậy.

Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa sổ liên hồi khiến tôi quay đầu nhìn về phía khung cửa. Ở đó có một người đàn ông. Hắn đeo kính, dáng vẻ thư sinh, đang cười toe toét vẫy tay ra hiệu gì đó rồi gõ vào khung cửa.

"Đây là..."

Tôi không hiểu đang chứng kiến cảnh tượng gì, càng không biết người đàn ông này đã leo lên tầng 17 bằng cách nào. Hắn tiếp tục gõ cửa sổ với nhịp điệu đều đặn, nụ cười trên mặt dần biến thành vẻ sốt ruột, rồi bắt đầu đẩy cửa sổ như muốn chui vào trong.

Người phụ nữ áo đỏ tức gi/ận bước tới, hai người trao đổi điều gì đó qua lớp kính. Không hiểu sao, tôi không nghe rõ được nội dung cuộc nói chuyện. Chỉ thấy biểu cảm người đàn ông bỗng trở nên dữ tợn, như thể sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.

Người phụ nữ vội mở cửa sổ, luồng gió lạnh ào ào tràn vào phòng. Cô ta với tay nắm lấy bàn tay người đàn ông, gương mặt căng thẳng. Người đàn ông gắng sức trèo vào nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Tôi chứng kiến cảnh hắn rơi xuống như một bao tải rá/ch nát...

"Áaaaa!"

Tiếng gào thét đi/ên lo/ạn bất thình lình khiến tôi bật dậy. Trước mắt tôi, một phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi khóc nức nở bên giường. Cô ta ôm ch/ặt đôi vai, tiếng nức nở đầy bất lực.

Đột nhiên, người phụ nữ quay sang nhìn tôi: "C/ứu tôi với, tôi không muốn ch*t. Tôi mới 23 tuổi thôi, c/ứu tôi với!". Nhưng cơ thể cô ta bỗng như bị lực vô hình hút xuống sàn nhà, co rúm lại như thể bị nén ch/ặt. Đôi tay cô ta bất ngờ vươn ra nắm lấy chân tôi, kéo mạnh.

"C/ứu tôi! C/ứu tôi! Tôi không muốn ch*t..."

11

Tiếng thét k/inh h/oàng vẫn văng vẳng bên tai. Đột nhiên đèn bật sáng, ánh sáng tràn ngập căn phòng. Tôi mở to mắt, thấy Khúc Tiêu Tiêu đang đứng cạnh công tắc điện, ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy kỳ lạ, lẫn cả sự sợ hãi.

"Tiêu Kiều, trong nhà có người." Khúc Tiêu Tiêu mặt tái mét, đảo mắt quanh phòng như diều hâu rình mồi. Tôi không biết nên nói gì. Lẽ nào phải kể hết những chuyện quái dị mình gặp phải mấy ngày qua?

Gió lạnh lùa vào phòng qua cánh cửa sổ đang mở. Khúc Tiêu Tiêu bước tới đóng sập cửa, kéo rèm sang một bên rồi vào nhà tắm lấy cây chổi ra quét mạnh dưới gầm giường. Chẳng có gì bất ngờ khi chẳng phát hiện thứ gì.

Đứng dậy, mặt Khúc Tiêu Tiêu ửng hồng, hơi thở gấp gáp. Bỗng cô ta hét lên, chỉ tay vào mắt cá chân tôi - nơi in hằn một vết tay đỏ m/áu tươi roj rói, các ngón tay hiện rõ nét. Hai chúng tôi im lặng nhìn vết tay cho đến khi trời sáng. Và cuối cùng tôi cũng kể hết những trải nghiệm kỳ quái thời gian qua cho cô ấy nghe.

12

Ngoại truyện Khúc Tiêu Tiêu

Tôi là Khúc Tiêu Tiêu. Chỉ nghe tên thôi, không ai nghĩ tôi là một HLV taekwondo cao 1m85 với khung xươ/ng còn vượt trội hơn đàn ông bình thường. Có lẽ vì ngoại hình cao lớn này mà tôi hiếm có bạn đồng giới.

Thường ngày, tôi hay lui tới giới mày râu. Hệ quả là bạn trai thì nhiều, bạn gái đếm trên đầu ngón tay. Đương nhiên, phần lớn con gái tôi cũng chẳng ưa. Cứ nghĩ xem, một người suốt ngày đ/ấm đ/á bao cát như tôi sao chịu nổi mấy cô nàng vặn nắp chai nước cũng làm nũng?

Thế nhưng tôi lại rất thích Tiêu Kiều. Hơn một năm trước, tôi bắt gặp một cô gái tóc cua bị hai tên c/ôn đ/ồ vây trong hầm tàu điện. Mái tóc cô ấy lởm chởm như bị chó gặm, rõ ràng là tự c/ắt bằng kỹ thuật tồi tệ. Thân hình g/ầy guộc đến đ/au lòng.

Cô ấy hoảng lo/ạn giơ túi xách tay che chắn, cố gắng xua đuổi hai tên c/ôn đ/ồ. Cái dáng vẻ ấy khiến tôi bật cười. Có lẽ vì ánh mắt đầy ngoan cường, hoặc do duyên trời định đoạt, tôi xông tới hạ gục hai tên c/ôn đ/ồ chỉ trong nháy mắt, diễn một màn anh hùng c/ứu mỹ nhân.

Nhưng cô ấy chỉ kịp nói lời cảm ơn rồi vội vã bỏ đi. Qua ánh mắt, tôi thấy cô ấy chất chứa tâm sự nặng nề, luôn dè chừng mọi thứ xung quanh - kể cả tôi.

May mắn là nửa năm sau vụ anh hùng c/ứu mỹ nhân đó, chúng tôi gặp lại nhau ở hội chợ việc làm. Cô ấy tự giới thiệu rất tự nhiên: "Tôi là Tiêu Kiều". Tôi nhìn vào đôi mắt cô, nơi nỗi kh/iếp s/ợ xưa kia đã bị ch/ôn sâu, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh và đoan trang. Nhưng tôi biết, nỗi sợ ấy tựa núi lửa đang ngủ yên, một khi thức tỉnh sẽ cuốn phăng mọi lý trí vững vàng nhất.

Chẳng bao lâu, chúng tôi trở nên thân thiết. Đôi khi, cô ấy còn ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi. Nhưng sau đó tôi có bạn trai nên ít liên lạc với Tiêu Kiều hơn. Mãi đến khi phát hiện gã khốn đó cua bốn cô cùng lúc, bị tôi đ/á g/ãy sáu cái xươ/ng sườn, tôi mới nhận ra giữa thành Bắc Thành hào nhoáng này, mình chẳng còn chỗ dung thân.

Danh sách chương

4 chương
24/12/2025 18:08
0
29/12/2025 09:55
0
29/12/2025 09:53
0
29/12/2025 09:51
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu