Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng tôi đã trải qua một cú sốc lớn, không nhớ gì cả, khuôn mặt cũng bị h/ủy ho/ại. Mãi rất lâu sau, tôi mới thoát khỏi bóng tối ấy. Từ đó trở đi, trí nhớ của tôi không còn tốt nữa, lúc nhớ lúc quên. Nhưng dù sao lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, việc thiếu hụt nhiều ký ức không khiến tôi nghi ngờ nhiều.
Việc này bị ch/ôn vùi là vì bố mẹ đã thu lợi từ nó. Họ vẫn trở thành những kẻ phản bội đi tố giác. Khi quan chức bên ngoài làng đến điều tra chiếu lệ, họ trở thành nhân chứng, khai ra những điều nên nói và nuốt chửng những chuyện không nên nói. Thế là vụ hành động phi pháp này được kiểm soát ở mức độ vừa phải: không quá lớn để mất kiểm soát, cũng không quá nhỏ khiến quan chức không lập được công. Sau vụ đắm tàu, mấy gia đình may mắn thoát khỏi điều tra không dám tái phạm nữa, dần dần xây dựng cuộc sống mới. Còn số tiền thưởng tố giác ấy đã trở thành vốn liếng đầu tiên của gia đình tôi.
Thời gian trôi qua, chuyện ngày xưa vốn chỉ trong phạm vi nhỏ, giờ đây hầu như không còn dân làng nào biết đến. Những người ngoài làng như chồng tôi hay bạn bè lại càng không thể chạm tới.
Bố mẹ già đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi thì không thể ngủ được.
“Nhĩ Tử, về nhà đi, đừng đợi đến lúc biển động bão giông.”
Lời khuyên đầy ẩn ý ấy văng vẳng bên tai.
Nhưng tôi không tin.
Câu chuyện này nghe rất trọn vẹn, nhưng lại thiếu đi nhiều chi tiết không chịu nổi sự suy xét.
Tại sao họ rõ ràng biết A Đệ, nhưng lại im lặng không nhắc đến cảnh tượng kỳ lạ tôi xuất hiện cùng cô ấy trong đêm trăng? Tại sao người đi/ên này không phải dân làng, nhưng mọi người lại mặc nhiên làm ngơ một cách ăn ý như vậy? Tại sao đêm đó bố mẹ nhìn thấy tôi đứng trong phòng ngủ, lại nói câu “Đừng nghĩ bậy”, họ nghĩ tôi sẽ nghĩ gì, hay nói đúng hơn là sợ tôi nghĩ gì? Tại sao tôi đã được c/ứu nhiều năm như vậy, mẹ vẫn mơ sảng khóc lóc, kêu c/ứu với tôi...
Tôi cảm thấy mình ngày càng sa lầy, những cuộc trò chuyện với bố mẹ cũng ngày một ít đi.
Nghĩ đến việc chồng tôi - người vẫn chưa biết gì về tất cả chuyện này - sắp trở về, tôi càng cảm thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Phía Hải Bình cũng không có tiến triển gì mới.
Cô ấy trông có vẻ chán nản, dường như đang tự trách mình đã khơi mào mọi chuyện nhưng lại không thể cung cấp thêm manh mối.
Chúng tôi thường ngồi ở quán cà phê, không phải để thảo luận mà giống như an ủi nhau hơn.
“Không sao, vừa sống vừa tìm hiểu thôi”, tôi cười gượng vài tiếng.
Cô ấy lại trở nên cứng rắn: “Cậu đừng nghĩ ngợi, tớ không phải đang giúp cậu, bản thân tớ cũng muốn điều tra mà.”
Chỉ còn lại tiếng gió biển.
Nhưng khi mọi thứ đình trệ, tôi lại tình cờ thấy một liên kết chuyển hướng đến diễn đàn cũ - từ một cộng đồng chuyên về truyện kỳ bí.
“Bạn đã bao giờ nghi ngờ cuộc sống của mình chứa đựng bí mật không thể tiết lộ?”
Tiêu đề này rất sáo rỗng, nhưng thứ khiến tôi không thể rời mắt là bài viết mô tả một nơi rất giống ngôi làng chài của tôi.
Hơn nữa, nội dung bài viết đề cập đến tin đồn rằng ngôi làng chài này từng có trẻ em mất tích.
Vào năm 2005.
14
“Câu chuyện tôi sắp kể đến từ một làng chài nhỏ, ngay bên bờ biển gần thành phố tôi sống.”
“Sự việc xảy ra vào mùa hè khoảng năm 2005. Suốt thời gian đó, cảnh sát trong thành phố thường xuyên đến ngôi làng chài này dưới vỏ bọc thường dân, dường như đang âm thầm điều tra điều gì đó.”
“Đây là một ngôi làng luôn bị bao phủ bởi những điều kỳ lạ và bí ẩn. Tin đồn nơi đây từng là ngôi làng đầu tiên đ/á/nh bắt cá trái phép trong mùa cấm, nhưng thực chất, đây chỉ là dùng tội nhỏ để che giấu tội lớn. Nơi đây còn ẩn chứa một bí mật k/inh h/oàng hơn: được cho là trạm trung chuyển buôn b/án trẻ em.”
“Tất cả đã có manh mối từ lâu. Từ nhỏ tôi đã nghe người trong cuộc kể rằng do những tranh chấp lợi ích tàn khốc kéo dài, dân làng đã dùng con cái của đối phương để u/y hi*p, thậm chí có đứa trẻ vô tình biết được sự thật đã bị gi*t hại. Nhưng điều khiến cảnh sát khó hiểu là mỗi lần đến thăm hỏi, các gia đình chưa từng có sự thiếu hụt hay tăng thêm trẻ nhỏ nào.”
“Nhưng chuyện không đơn giản như vậy.
Nhiều cảnh sát nhận ra rằng, một số đứa trẻ trông không thuộc về ngôi làng chài này. Ví dụ như dân làng không đưa ra được vật dụng nào của trẻ con, hoặc đặc điểm ngoại hình của chúng khác biệt hoàn toàn, không giống một gia đình.”
“Nhưng kỳ lạ là, trước những nghi vấn rành rành như vậy, dân làng lại làm ngơ. Họ đang che giấu bí mật gì kinh khủng hơn nữa?”
Bài viết dừng lại đột ngột ở đây.
Cảm giác tê dọc sống lưng lại ập đến. Tôi gắng tỏ ra bình tĩnh gập máy tính lại, nhưng không kiềm được việc áp đặt bản thân vào câu chuyện.
Làng chúng tôi từng tham gia vào đường dây buôn người ngầm?
Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ lại một chuyện: trong ký ức thuở nhỏ, làng tôi đã từng không chỉ một lần bị điều tra. Nhưng xét theo kết quả thì có lẽ đều không đi đến đâu.
Lẽ nào họ điều tra không phải vụ đ/á/nh bắt trái phép, mà là vụ mất tích nhân khẩu?...
Nếu năm đó bố mẹ kéo cái bao tải không phải để c/ứu tôi khỏi vùng đất phi pháp, mà là nhân tiện cuỗm luôn, dùng tôi thế chỗ con gái họ. Vậy thì con gái họ thế nào rồi, còn tôi là con của ai...
A Đệ, có phải là nhân chứng năm đó không?
Sự thật về việc cô ấy đi/ên lo/ạn, có liên quan đến chuyện này không?
15
Tôi chia sẻ bài viết này với người bạn Hải Bình.
Đồng thời, tôi liên hệ với những người thảo luận dưới bài viết, tự mình đăng lời cầu c/ứu ẩn danh lên mạng: nghi ngờ bản thân từng là bé gái bị b/ắt c/óc.
Hồi âm dội về như thủy triều, mong tôi cung cấp thêm thông tin.
Nhưng tôi có chút e ngại.
Nếu nói quá chi tiết, bị người trong làng phát hiện, sự việc sẽ bất lợi cho tôi.
Nhưng trước mắt chúng tôi thực sự không có cách nào tốt hơn.
Do dự mãi, tôi cũng đăng tấm ảnh chiếc vòng cổ lên mạng.
Mỗi ngày tôi đều theo dõi tin tức. Ngoài những quan tâm và giúp đỡ dành cho tôi, tôi còn thu thập được manh mối bất ngờ: vì đây là một ngôi làng nhỏ nổi tiếng trên mạng, không chỉ một du khách từng nhắc đến họ có ấn tượng với người đi/ên A Đệ.
Chương 5
Chương 6
Chương 14
Chương 7
Chương 7
Chương 18
Chương 5
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook