Mặc dù đã xảy trận gió vậy, nhưng lầm mà phải trong đó nhỏ nhất, thế quyết định giữ tôi, chỉ kéo dài thêm chút thời gian thử thách tôi.
Kết thật tốt rồi.
Ngoại truyện:
Sau khi Lý Xuân Kiều rời công ty, tâm đi làm ngày đều tốt hơn.
Vốn nghĩ rằng sau sẽ gặp hai người nhưng ngờ, tháng sau, động tìm đến cửa.
Nhìn thấy chặn đường tôi, cảnh giác ta: muốn làm gì?"
Ôn chút ngùng tôi, ấp úng mở lời: Thanh... thể, vạn đồng không?"
Nghe vậy, bật cười: nghĩ, với mối h/ệ hiện tại chúng còn tiền nữa sao? đang mơ mơ gì vậy? Cho mơ cùng còn muốn thành người giàu thế giới cơ."
"Uyển Thanh, biết đây với em, đều biết mình Nhưng thể vào tình cảm ngày xưa chúng từng yêu nhau, chút tình cũ, chút tiền vượt qua không?"
Anh nói đến này, thật tò mò.
"Rốt cuộc sao vậy? Đột nhiên cần tiền thế?"
Nghe vậy, chút nói: "Là đây khi... khi ở cùng Lý Xuân Kiều, tặng ít trang sức gì đó, rồi xuyên dẫn đi ăn, tiêu xài. Chồng lấy lý do Lý Xuân Kiều tiêu tiền tài sản chung vợ chồng, bắt trả lại. thật tiền thể vạn không? khi tiền định trả em!"
"Sao, người thương Xuân Kiều cũng giúp sao?"
Vừa nhắc đến Lý Xuân Kiều, lập tức kích động: nhắc nữa! Ngay từ đầu ở cùng cũng chỉ thể đề bạt trong công việc. Không thì sao thích bà già thế vừa xảy chuyện, gọi điện hoàn toàn nghe máy. Người phụ nữ vô tình vô nghĩa này! Chẳng trách Tổng sớm muốn đuổi gây chuyện vậy, Tổng cớ đuổi Lý Xuân Kiều, chỉ liên lụy cả nữa. Nhưng trách đâu, Uyển Thanh, chỉ cần chịu giúp anh, mọi ân oán giữa chúng xóa bỏ hết, được không?"
Chẳng trách cả hai người họ đều bị đuổi, chỉ mình được giữ lại.
Hóa vô tình giúp Tổng ki/ếm được cái cớ tốt để đuổi Lý Xuân Kiều.
Chà tâm tư giới tư bản thật người chúng đoán nổi.
Nhưng số tiền này, định đâu.
Đối mặt với nài nỉ mềm mỏng khẩy: "Ăn cứt đi anh."
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook