Nhưng tôi không ngờ rằng, hoàn cảnh gia đình cô ấy còn nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng. Kết thúc công việc làm thêm trở về ký túc xá, tôi bắt gặp Lương Phám Chương đang gào khóc trong cuộc điện thoại với bố mẹ dưới chân tòa nhà: 'Con ki/ếm đâu ra nhiều tiền thế? Con đi học, các người đã cho con đồng học phí nào hay đồng sinh hoạt phí nào? Hồi đó con khóc lóc, quỳ xuống van xin các người cho con học đại học, các người nói gì? Các người bảo nếu con dám đi học thì sẽ không nhận con nữa! Đã không nhận con rồi, sao còn hỏi con đòi tiền?' Tôi vốn không cố ý nghe tr/ộm, Lương Phám Chương nhìn thấy tôi, lập tức lau vội nước mắt: 'Được rồi, con sẽ nghĩ cách! Nhưng các người phải đảm bảo số tiền con gửi về phải dùng cho việc học hành, sinh hoạt của Mộng Lang và Niệm Nhi, không được dùng để chu cấp cho thằng con trai các người!' Cô ấy cúp máy rồi bỏ chạy mất. Phám Chương, Mộng Lang, Niệm Nhi. Lương Phám Chương là chị cả trong nhà, dưới cô còn có hai em gái và một em trai. Trong gia đình cô, ba chị em họ chỉ là phụ phẩm, tồn tại chỉ để cho thằng con trai hút m/áu. Vô tình chạm trán chuyện nhà cô ấy, tôi luống cuống không biết làm sao. Tôi rất muốn chạy theo ôm lấy cô ấy, nhưng sợ sự xốc nổi của mình khiến cô ấy khó chịu, đành tạm gác lại. Trở về phòng ký túc xá, chỉ có mình Vương Cẩn Du trong phòng. Tôi chia cho cô ấy ít xiên nướng m/ua về, để lại phần cho Tần Thời Nguyệt và Lương Phám Chương rồi hỏi: 'Nguyệt Nguyệt đâu rồi?' 'Cô ấy sắp sinh nhật mà, đúng lúc có đứa bạn chuẩn bị xuất ngoại nên hẹn đi ăn mừng trước đó!' Vương Cẩn Du nhét chiếc bánh bao nhỏ phủ sữa vàng ruộm vào miệng, đôi má bánh bao căng phồng lên. 'À này Tuyết Tuyết, tớ có chuyện muốn bàn với cậu!' 'Cậu nói đi!' Vương Cẩn Du dí sát vào tôi: 'Sắp đến sinh nhật Nguyệt Nguyệt rồi, tớ nghĩ cả phòng mình cùng m/ua cho cô ấy một cái bánh kem đi!' Cô ấy hạ giọng: 'Tớ biết hoàn cảnh nhà Phám Chương không được khá giả lắm, nên liệu lúc chia tiền chúng mình có thể báo ít hơn một chút được không?' Không đợi tôi mở miệng, cô ấy vội nói thêm: 'Nhưng cậu yên tâm! Phần thiếu đó tớ sẽ bù vào, tớ chỉ muốn cậu cùng tớ thống nhất cách nói thôi, được chứ?' 'Đương nhiên được mà!' Tôi giờ đã đỡ chật vật hơn hồi mới nhập học, 'Số tiền còn lại, hai đứa mình chia đôi! Tớ tuyệt đối giữ bí mật!' Vương Cẩn Du không từ chối ý tốt của tôi, ôm lấy tôi nói: 'Cậu tốt quá, Tuyết Tuyết ơi!' Khi Lương Phám Chương điều chỉnh lại tâm trạng trở về phòng, Vương Cẩn Du đề xuất ý tưởng m/ua bánh kem với cô ấy. Bình thường, Tần Thời Nguyệt hay m/ua cơm rất nhiều, ăn thấy món nào ngon lại chia cho chúng tôi. Có lần, cô ấy phát hiện trong thùng rác nhà vệ sinh có đống giấy vệ sinh đẫm m/áu, liền tặng mỗi đứa chúng tôi hai băng vệ sinh, bảo là m/ua nhiều dùng không hết. Vì thế, Lương Phám Chương cũng rất muốn nhân dịp sinh nhật Tần Thời Nguyệt gửi tới cô ấy lời chúc phúc. Nhưng khi nhìn thấy giá tiền, cô ấy ngạc nhiên đỡ lấy kính: 'Ý cậu là cái bánh kem xinh thế này chỉ có 60 tệ thôi sao?' Vương Cẩn Du không đổi sắc mặt: 'Ừ! Tớ là khách quen của tiệm này, có thẻ thành viên và coupon giảm giá! Giá sau chiết khấu đúng 60 tệ! Vừa nãy tớ còn gọi x/á/c nhận với cửa hàng rồi, thẻ thành việc và coupon dùng được cùng lúc! Đúng không, Tuyết Tuyết?' Vương Cẩn Du thúc thúc tôi, tôi vội vàng phụ họa: 'Đúng vậy! Cậu thấy kiểu dáng này ổn thì chúng mình đặt trước với cửa hàng nhé.' Lương Phám Chương nhìn tôi, vẫn hơi ngượng ngùng. Nhưng đối với giá cả và kiểu dáng bánh kem thì không có ý kiến gì. Sinh nhật Tần Thời Nguyệt trùng với thời gian thi cử. Chúng tôi cùng nhau ăn trưa mừng sinh nhật cô ấy. Khi cả ba chúng tôi cùng hát chúc mừng sinh nhật, cô ấy ôm lấy tất cả. Tần Thời Nguyệt vốn luôn vui vẻ rạng rỡ, sau khi ước nguyện trước bánh kem, đôi mắt bỗng ánh lên tia nước: 'Mấy năm rồi không có ai hát chúc mừng sinh nhật tôi! Mấy năm gần đây, bố mẹ toàn bảo người giúp việc m/ua bánh kem rồi chuyển tiền cho xong.' Tôi và Lương Phám Chương đồng thời chảy nước miếng vì gh/en tị, nhưng lại nghĩ mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng. Sau bữa ăn, Tần Thời Nguyệt định mời chúng tôi đi hát. Nhưng kỳ thi cận kề, thời gian gấp gáp, mọi người cân nhắc quyết định sau khi thi xong sẽ cùng nhau đi giải trí, hôm nay về phòng ôn bài. Chiều tối, Tần Thời Nguyệt nhận được tin nhắn, hớn hở đi tìm quần áo - người bạn thân thiết mà cô thầm thương tr/ộm nhớ 5 năm đã về nước, đang ôm bó hồng đứng đợi dưới lầu ký túc xá nữ sinh để đưa cô đi ăn mừng sinh nhật. Tần Thời Nguyệt không dám chậm trễ, trang điểm nhanh nhất có thể, bảo chúng tôi xem bộ nào hợp nhất để đi hẹn hò. Chàng trai này tên Nhan Dục, cô đã thích anh từ hồi lớp 8. Sau khi thi đại học xong, Nhan Dục đi du học, tưởng rằng phải rất lâu sau mới gặp lại, nào ngờ anh lại bất ngờ về nước đúng dịp sinh nhật cô! Trong lúc nói chuyện, Tần Thời Nguyệt đã thay xong quần áo. Vương Cẩn Du hỏi cô: 'Nguyệt Nguyệt, nếu hôm nay anh ấy tỏ tình, cậu có đồng ý không?' Tần Thời Nguyệt đỏ mặt, hạnh phúc và kiên định đáp: 'Đương nhiên là đồng ý!' Chúng tôi cười đùa, tiễn cô ấy ra cửa, không quên dặn nếu có tin vui nhớ báo ngay trong nhóm ký túc xá! 'Tất nhiên!' Cô ấy cười ngọt ngào như công chúa trong phim Disney. Thế nhưng, chúng tôi mãi không đợi được tin vui từ Tần Thời Nguyệt. Đến khi cô ấy trở về phòng, ngay cả bó hồng Nhan Dục ôm dưới lầu cũng không mang theo. Hôm đó, cô ấy không nói gì. Chỉ bình thản tẩy trang, thay đồ ngủ, ngồi trước máy tính tiếp tục ôn bài. Về sau chúng tôi mới biết, Nhan Dục sau khi hẹn Tần Thời Nguyệt ra ngoài, đã đưa cô đến nhà hàng cao cấp. Dưới ánh nến lãng mạn, Nhan Dục chuẩn bị tỏ tình. Đúng lúc đó, điện thoại anh ta reo. Nhan Dục tắt máy, nhưng người kia lại kiên trì gọi video tới.
Bình luận
Bình luận Facebook