Bà Hà hiện giờ cũng là chủ tịch hội đồng quản trị nắm quyền lớn, quy mô nhà họ Hà không hề nhỏ hơn nhà họ Mục, đương nhiên muốn làm gì thì làm. Trần Giai Nê bị tức đến mặt đỏ bừng. Tôi đứng bên cạnh vỗ tay cười nói: "Cô... Trần Giai Nê này, không biết cô lấy tư cách gì mà phát ngôn bừa bãi với tôi, là tiểu tam của Mục Tu? Hay người tình?" "Có bản lĩnh thì hãy mau khiến Mục Tu đồng ý đi, bằng không cô mãi mãi chỉ là kẻ không thể lộ diện." Xung quanh vang lên tiếng cười khẽ. Trần Giai Nê tức gi/ận dậm chân, lấy tay che mặt rồi quay người bỏ đi.
11
Tôi nhớ lại bà Hà của hai mươi mốt năm trước. Lúc đó tôi vừa quen bà Hà, bà g/ầy gò xanh xao, lớp phấn nền không che nổi quầng thâm dưới mắt. Sau này khó khăn lắm mới thân thiết chút ít, lại là cùng bà đi đ/á/nh tiểu tam. Trong hội quý tộc cao cấp, bà Hà cào cấu tiểu tam, gi/ận dữ gào thét, hoàn toàn mất đi vẻ thanh lịch thường ngày. Ông Hà mặc xong quần áo, quát lớn bực tức: "Mụ đàn bà ch*t ti/ệt này dám sai khiến lão tử à? Chơi đàn bà mà cũng lắm mồm! Không chịu được thì ly hôn, cút ngay cho tao!" Bà Hà x/ấu hổ tức gi/ận đỏ cả mặt, nhưng nhất thời không nói nên lời. Mẹ bà Hà mất sớm, bố c/ờ b/ạc, tuổi nhỏ đã vào làng giải trí ki/ếm sống, sau này gặp ông Hà theo đuổi mãnh liệt nên giải nghệ an tâm làm bà Hà. Sau khi ông Hà đi, nước mắt bà Hà thấm ướt vai áo tôi. Bà nói: "Lời hứa của đàn ông là thứ không nên tin nhất, em cũng phải cẩn thận." Lúc đó tôi nghĩ Mục Tu là ngoại lệ. Không ngờ lời bà ứng nghiệm. Về sau, bà Hà mặc kệ chuyện ông Hà ngoại tình. Nhưng tình cảm giữa bà và tôi ngày càng khăng khít. Không chỉ thường xuyên quan tâm đến công việc kinh doanh của tôi. Mà sau khi biết con gái lớn tôi vào tập đoàn, bà còn đặc biệt để công ty dưới quyền ký mấy hợp đồng với tập đoàn nhà họ Mục, nhằm nâng cao thành tích cho con gái lớn. Như lúc này, bà Hà nắm tay tôi chân thành nói: "Nghe nói đứa con gái ngoài giá thú nhà em cũng vào tập đoàn rồi? Yên tâm, dự án nhà chị chỉ giao cho con gái em làm." Tôi mỉm cười đúng mực. Đây chính là mạng lưới qu/an h/ệ tôi gây dựng bao năm nay. Không chỉ đảm bảo cuộc sống sung túc cho tôi, mà còn mang lại lợi ích cho các con tôi.
12
Tin tức Trần Giai Nê đắc tội bà Hà khiến bà Hà tuyên bố không buông tha lan khắp giới. Nghe nói Mục Tu rất tức gi/ận, cấm Trần Giai Nê tham dự bất kỳ bữa tiệc nào. Ông ta đổi số liên tục nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu với tần suất dày hơn. Lần đầu giọng ông ta mềm mỏng, thậm chí nói được câu "anh nhớ em". Nơi tôi ở là nhà dưới tên bà Vương, dĩ nhiên ông ta không tra được. Tôi không thèm đếm xỉa. Vừa hay, con gái lớn vừa xong dự án, nói muốn gặp tôi. Bình thường con gái lớn bận tối mắt tối mũi, lần này rút được thời gian, tôi vui vẻ đồng ý. Tôi đến công ty, theo sắp xếp của thư ký, ngồi trong văn phòng đợi. Đang lật tạp chí giải khuây thì cửa văn phòng bị đẩy mạnh. Một cô gái trẻ mặc đồ hiệu bước vào quát lớn: "Mục Y Hoành! Cô tưởng mình còn là tiểu thư gì sao? Cô còn bảo người chặn phương án của tôi? Đúng là gh/en tỵ hết chỗ nói!" "Bố chỉ yêu mẹ tôi thôi! Ông ấy hoàn toàn không yêu cô!" Thấy trong văn phòng chỉ có tôi, cô ta sửng sốt. Tôi nhận ra, đó là Mục Hiểu. Con gái Trần Giai Nê. Hồi Mục Hiểu còn nhỏ, tôi từng gặp cô ta một lần. Lúc đó Mục Tu gh/ét cay gh/ét đắng tôi, đến tiệc gia đình cũng cho Trần Giai Nê dẫn Mục Hiểu đến. Lần đầu Mục Hiểu đến, tôi lập tức lật bàn, lạnh lùng nói: "Anh nuôi tình nhân thì nuôi, nhưng ai bảo mang chúng về nhà?" "Anh không thấy bẩn, con gái tôi còn thấy bẩn!" Mục Tu và tôi chia tay trong bất hòa. Tôi vẫn nhớ dáng vẻ nhút nhát, đáng thương của Mục Hiểu. Và ánh mắt cưng chiều, giọng an ủi của Mục Tu dành cho cô ta. Mục Tu hoàn toàn bỏ qua hai con gái tôi, trong mắt chỉ có Mục Hiểu. Sau khi họ đi, con gái thứ hai nức nở khóc, vừa khóc vừa ch/ửi Mục Tu. Con gái lớn bình tĩnh bảo người giúp việc dọn dẹp. Đôi mắt đen láy của con gái lớn nhìn tôi chăm chú, như đã hiểu ra điều gì, trang nghiêm hứa: "Mẹ yên tâm, khi con lớn lên, mẹ có thể rời khỏi nhà này rồi."
13
Chưa đầy vài giây, con gái lớn đã tới, không kịp chào tôi, cô lạnh lùng nói với Mục Hiểu: "Không chỉ tôi không đồng ý phương án của cô, mà cả chú Trương tổng giám đốc cũng vậy." "Sao, ý cô là chú Trương cũng có ý với cô sao?" Chú Trương là "lão thần" đi theo Mục Tu, Mục Hiểu cũng biết. Ngay lúc đó, Mục Hiểu há hốc mồm, "cô cô cô" mãi không nói nên lời. Cuối cùng, chỉ biết lau nước mắt vì tức gi/ận, ch/ửi một câu "đồ sâu bọ đáng thương không được bố yêu" rồi bỏ đi. Trông đúng là ng/u ngốc giống mẹ. May thay, cô ta không đủ thông minh. Con gái lớn mỉm cười nhìn tôi: "Mẹ, chờ lâu rồi phải không? Con đã đặt nhà hàng rồi, chỗ mẹ thích nhất." Tôi và con gái lớn khoác tay nhau vào phòng riêng nhà hàng. Hỏi thăm tình hình cuộc sống của nhau xong, con gái lớn tươi cười rạng rỡ: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đòi ly hôn rồi." "Mẹ không biết, dạo này Trần Giai Nê gây ra bao chuyện nh/ục nh/ã, mỗi lần con gặp Mục Tu, mặt ông ta như vừa ăn... phân vậy." Tôi thở dài: "Tiếc là Mục Tu cứ lần lữa không chịu ký hợp đồng ly hôn, lại ngày ngày gọi điện nhắn tin quấy rối, thật phiền." Con gái lớn bụm miệng cười: "Vì ông ta phát hiện tình nhân cưng của mình là đồ bỏ đi, chỉ có mẹ mới gánh vác được nhà họ Mục." "Ông ta còn chạy đến hỏi con, mẹ đang ở đâu." "Nhưng mẹ yên tâm." "Con sắp đến lượt luân chuyển vị trí rồi, Mục Tu sẽ sớm đồng ý ly hôn với mẹ thôi." Nhìn biểu cảm rạng rỡ của con gái lớn, tôi rất đỗi vui mừng: "Con đừng quá mệt nhé."
14
Chưa được mấy ngày, con gái lớn mời tôi đến đại hội đồng quản trị xem kịch hay. Thấy tôi xuất hiện trong bộ vest trắng, mắt Mục Tu lập tức sáng rực, ông ta vội vàng bước đến, giọng nôn nóng: "Trầm Tĩnh, sau khi em rời anh, anh mới nhận ra mình cần em biết bao.
Bình luận
Bình luận Facebook