Nói xong, anh tôi: 「Làm phiền rồi.」
Tưởng Xảo sốt ruột đuổi theo: 「Sao thế? không bảo phương án khả sao? Sao bỏ đi? quay đây!」
Hóa ra là người quen chưa tìm hiểu kỹ đã nhận đại chưa rõ đã xông tới.
13
Tưởng Xảo vừa đi, trong yên ắng.
Tôi định tan bầu không ngột ngạt, đã đ/âm một nhát d/ao vào người mẹ chồng.
Chuyện lớn rồi!
Tưởng Xảo đã chọc gi/ận thêm lần nữa.
Tôi vừa chạy ra ngoài vừa hét thất thanh.
Hàng nghe tiếng hét chạy ra, vào đồng loạt la hét.
Chồng cô hàng kéo hai vào nhà, khóa ch/ặt cửa.
Tôi mở camera an ninh trong điện bắt ghi hình.
Hàng gọi cảnh sát, cô gọi cấp c/ứu 120.
Mãi đến khi cảnh sát và xe c/ứu thương tới, chúng mới ra ngoài.
Mở cửa mẹ nằm trên sofa, gục dưới đất.
Kiểm tra thì hai đã tắt thở.
Ủa, diệt tộc luôn rồi sao?
Nếu thì...
Tôi cố mép...
Tất tài sản đều thuộc về tôi! Không cần chia chác!
Tôi tưởng còn mái khi phân chia di sản!
Khi cảnh sát thẩm vấn, luôn video giám sát để minh oan. Camera ghi rõ mẹ bị s/át h/ại.
Còn có lẽ do xúc động quá độ, xuất huyết n/ão tái phát đoạt mạng.
14
Lo xong hậu sự mẹ chồng, bắt xử lý đống việc Tưởng Xảo.
Xe cửa đều về tay tôi, tiền Phụ Diêu từng tiêu cô bị yêu cầu hoàn trả gấp.
Cô đến gây sự mấy chẳng thèm tiếp.
Sau đó, b/án mấy trong tay.
Tôi dọn lên thủ đô độ chóng mặt, c/ắt đ/ứt hoàn toàn những phiền toái cũ.
Mỗi ngân hàng, nằm mơ tiền đủ tiêu xài thoải mái.
Chưa ba tuổi, đã cuộc đời nữ.
Tôi không tưởng tượng tương lai sẽ rỡ nào!
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook