Tối về nhà, tôi kể chuyện này cho Tạ Cảnh Thư nghe: "Cải thảo này là cô ở tầng 13 cho đấy, người phụ nữ nhà cô ấy kỳ lạ thật."
Tạ Cảnh Thư dừng đũa giữa chừng, thậm chí chưa nghe hết câu chuyện đã ngắt lời tôi: "Sau này đừng qua lại với tầng 13 nữa."
Hắn chỉ vào đầu: "Nhà đó có người phụ nữ ly hôn... ở đây hơi có vấn đề."
Tôi chất vấn: "Sao anh biết?"
"Nghe ủy ban khu phố nói."
Biểu cảm hắn quá tự nhiên, tự nhiên đến mức lúc ấy tôi không tìm thấy sơ hở nào.
Gỡ từng sợi tơ kết nối mọi thứ, tôi mới vỡ lẽ ra ng/uồn cơn của sự th/ù địch kỳ quặc mà Tống Vân thể hiện trong thang máy.
3
9 giờ tối, Tạ Cảnh Thư mới về. Hắn đã tắm rửa, mang theo mùi hoa trà mơn mởn không thuộc về căn nhà này, quần áo cũng đã thay bộ dự phòng trong xe.
Vô số suy nghĩ lóe lên: Họ bắt đầu từ khi nào? Đến mức độ nào rồi? Cuộc hôn nhân này còn tồn tại được không?
Nếu ly hôn, con gái tôi sẽ ra sao? Nó còn quá nhỏ, không đáng gánh nghiệp chướng của người lớn.
Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, hắn là người theo đuổi tôi. Khi tôi nhận lời cầu hôn, hắn cười ngạo nghễ như tướng thắng trận, cẩn trọng đeo nhẫn cho tôi và nói: "Uyên Uyên, anh cảm thấy mình vừa ôm trọn thế giới."
Mới cưới, hắn chủ động làm việc nhà. Tôi nấu cơm, hắn rửa bát. Lười nấu thì về nhà bố mẹ ăn nhờ, về đến nhà tôi giặt đồ hắn quét nhà.
Hạnh phúc thời ấy giờ nhớ lại vẫn như giấc mộng.
Từ khi có con, hắn dần trở thành ông chủ vô tích sự. Khi sinh nở có mẹ chồng chăm cháu, mọi việc nhà như không liên quan đến hắn. Con khóc hắn giả đi/ếc.
Tắc tia sữa sốt cao, tôi nhờ hắn chở đi thông sữa, hắn cáu kỉnh: "Chờ tí, anh bận". Từ đó tôi nhen nhóm ý định m/ua xe riêng.
Tạ Cảnh Thư nghe xong không phản đối dứt khoát, chỉ khéo léo từ chối: "Đợi thêm đi vợ, mình mới sinh con, chi tiêu còn nhiều!"
"Khi nào có tiền, anh sẽ m/ua cho em chiếc xịn hơn."
Thế nhưng Tết năm đó, hắn tự ý đổi chiếc Volkswagen Magotan mới m/ua được hai tháng lấy SUV khi đi xem xe cùng bạn. Tôi gi/ận dữ chất vấn, hắn ban đầu còn giải thích: "Xe cũ chật quá, anh cao, lái đường dài không duỗi chân được", "Lỡ sau này con lớn, đi chơi cần xe rộng".
Về sau biến thành: "Em hiểu gì? Xe là mặt mũi đàn ông", "Tiền anh tự ki/ếm, đổi xe cần hỏi em sao?"
Từ đó tôi không trông chờ vào hắn nữa. Nhiều năm sau, tôi tự m/ua chiếc xe cũ bằng tiền dành dụm.
Những năm gần đây, chúng tôi thỉnh thoảng cãi vã vì chuyện lặt vặt, nhưng tôi xem đó là gia vị hôn nhân và cố nuốt trôi. Tôi tự nhủ: Vợ chồng như chân với tay, đâu thể không va chạm. Dần dà, tôi chuyển cách gọi hắn từ "người yêu" sang "người thân".
Nhưng chính người thân mới biết đ/âm d/ao vào đâu là đ/au nhất.
4
Những ngày ấy tôi sống như kẻ mộng du, lạc lối trong sương m/ù. Tôi nén hết nghi ngờ, không chất vấn hắn lấy một lời, nhưng từng cử chỉ, từng biểu cảm của hắn đều không qua được mắt tôi.
Cuối cùng, áp lực đ/è nặng khiến tôi gục ngã. Trong cơn mê, bàn tay hắn đặt lên trán tôi: "Trời, sao nóng thế? Em sốt rồi".
Tỉnh giấc, đầu tôi đ/au như búa bổ. Hắn đỡ tôi dậy, rót nước. Tôi co gi/ật né tránh, hắn tưởng tôi mê man.
"Em đợi anh m/ua th/uốc hạ sốt nhé."
Chuông điện thoại vang lên không đúng lúc. Hắn liếc màn hình, vội tắt máy. Cánh cửa chưa kịp khép hẳn, tôi nghe tiếng hắn dỗ dành: "Hôm nay không được rồi, cô ấy ốm rồi"... "Thôi được vậy."
Tôi đờ người vài giây, xỏ vội giày đuổi theo. Trái tim tôi chìm theo chiếc thang máy dừng ở tầng 13. Thấy con số 13 sáng đèn, h/ồn vía tôi tan thành mây khói.
Khoảng 15 phút sau, thang máy xuống tầng. Không biết ảo giác hay thật, tôi nghe tiếng Tống Vân the thé nói chuyện với Tạ Cảnh Thư trong hộp thang. Tôi cuống cuồ/ng bấm thang máy bên cạnh. May mắn thay, thang máy từ trên xuống ngay.
Xuống đến sảnh, hắn đã biến mất. Tôi lao xuống tầng hầm, chiếc SUV của hắn cũng không còn đó. Trong lòng địa ngục tối om ấy, tôi như kiến bò chảo nóng, mất hết thể diện, chỉ muốn x/é toang màn kịch bẩn thiểu của họ.
Thời gian trôi vô vọng. Chợt nhớ ra chiếc app định vị xe từng cài đặt khi hắn m/ua xe mới, tôi vội tải lại ứng dụng.
Bình luận
Bình luận Facebook