Người anh cả với cánh tay xăm đầy nhìn xuống em họ tôi đầy kh/inh bỉ, rồi lại đ/ấm mạnh vào cánh tay nó. Một tiếng thét đ/au đớn vang lên. Cánh tay nó dường như g/ãy rồi. Anh ta lạnh lùng liếc nhìn, nói: "Nếu mày không muốn mất nốt cánh tay kia, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa".
Em tôi không còn nơi nào để đi, lại nghĩ đến mẹ. Tất cả đều do mẹ gây ra. Vốn dĩ cuộc sống nó rất ổn: có nhà, có tiền, có cô bạn gái dịu dàng xinh đẹp. Vài năm nữa cưới vợ sinh con, mọi thứ đều viên mãn. Chính mẹ đã phá hỏng tất cả, đảo lộn cuộc sống yên ổn, biến nó thành con chó hoang lang thang đầu đường xó chợ.
Nó trở nên méo mó, ngập tràn phẫn uất và nh/ục nh/ã vì bị mẹ tổn thương. M/áu trong người sôi sục cuồ/ng lo/ạn. Chúng gào thét: Gi*t bà ta đi! Gi*t con già đói khát ấy! Chỉ có gi*t bà ta, nó mới có thể trở lại cuộc sống trước kia.
Bình tĩnh lại, nó tìm đến mẹ, giả vờ quỵ lụy: "Con biết lỗi rồi. Mẹ mở cửa đi, con sẽ trả lại 288 triệu tiền thách cưới, từ nay nghe lời mẹ tuyệt đối".
Trong m/áu mẹ vẫn trọng nam kh/inh nữ. Nghe được ý hối cải của con trai, lại thấy nó mang tiền về, bà không ngần ngại mở cửa. Cánh cửa vừa hé mở, bỗng cảm thấy bụng đ/au nhói. Cúi nhìn, bụng đã bị rạ/ch toang hoác, m/áu tươi tuôn ồ ạt, nhuộm đỏ cả áo. Bà trợn mắt không tin, vội lấy tay che vết thương nhưng chỉ thấy nhớp nháp m/áu đặc.
Thiên Tứ tay siết ch/ặt con d/ao, mặt mày âm trầm như q/uỷ dữ mất hết nhân tính, liên tục đ/âm tới tấp vào người mẹ. Hàng xóm đi đổ rác chứng kiến, hét thất thanh rồi co rúm trong phòng báo cảnh sát.
Khi bị cảnh sát áp giải, Thiên Tứ cười đi/ên lo/ạn: "Tất cả là do mày! Đồ mắt lé trí cạn! Hại người hại đời! Mày đáng ch*t từ lâu, hôm nay tao đưa mày xuống địa ngục!".
May mắn được cấp c/ứu kịp thời, mẹ tôi thoát ch*t. Nhưng tổn thương nặng nề, nửa đời sau phải sống trên giường bệ/nh. Thiên Tứ bị tù 20 năm.
Sau khi ổn định, tôi đưa mẹ vào viện dưỡng lão. Chị hai vì chuyện nhà đã đoạn tuyệt với mẹ, dù biết chuyện cũng không thèm xuất hiện. Chị cả có đến thăm nhưng tay trắng, chẳng giúp được gì.
Ngày tòa tuyên án, mẹ đang tập vật lý trị liệu. Tôi hỏi: "Mẹ có muốn thăm Thiên Tứ không?".
Mẹ méo miệng cười gượng, khịt mũi: "Con sói hoang đó thăm làm gì? Trước đây tao đối xử tốt thế, tiền bạc đổ hết cho nó...". Bà như bà Tường Lâm, ngày nào cũng lặp đi lặp lại chuyện cũ hàng chục lần.
Tôi hỏi: "Nếu được làm lại, mẹ có còn đối xử như xưa không?".
Bà ngập ngừng, ấp úng: "Hồi đó nó đâu có ý định gi*t tao... Nếu mày chịu phục tùng ngay từ đầu, đâu đến nỗi... Mày cứng đầu quá...".
Tôi nhìn bà bằng ánh mắt vô vọng. Bà vội nói: "Nhưng giờ mày tốt nhất rồi. Mẹ thế này, tiền nong đã giao hết cho mày, mày không nỡ bỏ mẹ đâu nhỉ?".
Tôi lẳng lặng đưa thẻ ngân hàng của bà cho y tá, quay lưng bước đi. Bà như linh cảm điều gì, vật người khỏi giường: "Mày đi đâu? Đưa thẻ cho y tá là sao?".
Tôi cười lạnh: "Dĩ nhiên sẽ nuôi mẹ. Cách mẹ nuôi con xưa nay, con sẽ đáp trả y nguyên". Đói khát, rá/ch rưới, chỉ đủ cơm nước qua ngày.
Bà trợn tròn mắt, h/oảng s/ợ gào lên: "Không được! Mày không được thế! Mẹ thế này rồi, sao mày nhẫn tâm!".
Nhưng mẹ ơi, ngày xưa con thơ dại bơ vơ, mẹ cũng từng nhẫn tâm như vậy đó. Tôi không nói thêm lời nào, nhìn bà lần cuối rồi rời đi. Tiếng đồ vật đổ vỡ và những tiếng gào thét kỳ quái vọng theo sau lưng.
Nghiến răng, tôi bước mạnh ra khỏi viện dưỡng lão. Sinh con mà không nuôi nấng, già cả cô đ/ộc là quả báo. Tất cả đều do tự chuốc lấy. Còn tôi, thoát khỏi gia đình đ/ộc hại, tương lai sẽ ngày càng tươi sáng.
Bình luận
Bình luận Facebook