Anh ấy kể cho tôi rất nhiều chuyện về Trần Nam ở trường.
"Dù đẹp trai nhưng tính cách tệ hại."
"Nhưng lại được nhiều cô gái thích, tôi không chịu nổi vẻ đạo mạo giả tạo của hắn."
"Tiểu Nhu, không ngờ cậu lại là vợ hắn, đáng tiếc quá."
Tôi dựa vào lan can hóng gió, "Ừ, đáng tiếc thật."
"Ly hôn đi thì sao."
Lời Giang Bắc khiến tim tôi lỡ nhịp.
"Anh thích em, anh giỏi hơn hắn nhiều."
Anh ấy thổ lộ thẳng thắn, giống hồi nhỏ của tôi.
Chàng trai nhìn tôi dịu dàng, thấy tôi im lặng liền tiến lại gần.
Anh thì thầm hỏi tôi đồng ý không, hơi thở phảng phất mùi trái cây.
Trước khi anh định hôn lên môi, tôi mới kịp đẩy ra.
Tâm trí tôi vẫn là người 50 tuổi, Giang Bắc quá trẻ, tôi chưa quen.
Hơn nữa, tôi chưa ly hôn.
"Đừng đùa nữa, dù có tính đến anh cũng phải đợi tôi ly hôn đã."
Thực ra, tôi còn chưa quyết định có nên ly hôn không.
Trần Nam không phải người chồng tốt, nhưng là người cha tuyệt vời.
Anh ấy rất chiều con gái, lại ki/ếm được nhiều tiền.
Dù Giang Bắc rất hợp gu tôi, nhưng tôi không tưởng tượng được anh làm bố.
Giang Bắc hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
11
3h sáng, tôi mới về nhà.
Tưởng Trần Nam đã ngủ say, nào ngờ đèn vẫn sáng.
Bước vào phòng, Trần Nam đang ngồi trên sofa bỗng đứng phắt dậy.
Mắt anh đỏ hoe, không đeo kính, trông như vừa khóc?
Không thể nào.
Tôi tự chế nhạo bản thân, loại người như Trần Nam làm sao biết khóc.
"Bé Nhu đâu?"
Mẹ chồng và con gái đều không có nhà.
"Mẹ đưa về quê chơi rồi, để chúng ta có không gian riêng."
Tôi mới nhìn thấy bàn ăn bày biện nến đã ch/áy hết, bít tết ng/uội ngắt.
Tôi từng mơ ước được cùng Trần Nam dùng bữa tối lãng mạn như trong phim.
Mới vài tháng trước, tôi còn thì thầm với Trần Nam đang ngủ: "Cầu mong Trần Nam tỉnh ngộ, sinh nhật tới chuẩn bị cho em bữa tối nến và hoa hồng đỏ kiểu Tây phương."
Suýt nữa tôi quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Chơi vui quá, quên bẵng đi.
Liếc nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng hoa hồng.
"Anh..."
Tôi mở lời nhưng không biết nói gì.
"Em có đói không?"
Trần Nam lên tiếng trước.
"Nếu không ngại, anh hâm nóng lại cho em ăn."
"Thôi, không cần đâu."
Tôi chẳng thiết ăn uống.
Trần Nam không cãi lại, cũng không chất vấn, chỉ nói:
"Anh đã chuẩn bị nước nóng cho em rồi."
Sao người này lúc nào cũng thế, vợ sắp ngoại tình rồi mà vẫn bình thản.
Nhưng cũng phải, dù sao anh cũng chẳng yêu tôi.
Tôi bước vào phòng tắm, tắm xong mặc đồ ngủ lên giường định ngủ, nào ngờ dưới chăn phủ đầy cánh hoa hồng.
Trợn tròn mắt, tôi quay sang nhìn Trần Nam.
"Anh bày đấy à?"
Trần Nam gật đầu, "Bù cho em ngày kỷ niệm chưa cùng nhau. Tiểu Nhu, hôm nay là sinh nhật em."
Anh bước tới nắm tay tôi.
Nếu không trọng sinh, tôi đã vui mừng khôn xiết. Nhưng giờ những điều này còn ý nghĩa gì?
Anh n/ợ tôi đâu chỉ một ngày kỷ niệm, một sinh nhật.
"Dọn đi, thế này sao ngủ được."
Tôi gi/ật tay lại, ngồi phịch xuống sofa.
Trần Nam ngoan ngoãn dọn sạch cánh hoa, bỗng tôi nghe tiếng nức nở khẽ.
Quay đầu lại, Trần Nam đang lén lau nước mắt.
Anh lại khóc??? Không thể nào, người lạnh lùng như Trần Nam lại khóc trước mặt tôi.
Dọn xong, tôi lên giường nằm.
Trần Nam đi tắm nước lạnh, r/un r/ẩy trèo lên giường.
Anh vô thức áp sát tôi.
Tôi nhăn mặt "Xì" một tiếng, Trần Nam dừng lại.
Định tắt đèn ngủ, nào ngờ Trần Nam đột nhiên chụm lại hôn lên má tôi.
Nụ hôn vội vã như kẻ tr/ộm.
"Anh làm gì thế!"
"Em bảo anh phải chủ động mà."
Trần Nam chớp mắt, con người lạnh lùng ấy giờ lại ra vẻ thiểu n/ão.
Đôi mắt đỏ hoe khiến anh khác hẳn mọi khi.
Thực ra đời sống vợ chồng chúng tôi khá hòa hợp, dù tôi luôn là người chủ động nhưng anh chưa từng từ chối.
Nụ hôn bất ngờ này khiến tôi rối bời.
Lúc nãy đi phóng xe tôi còn uống chút rư/ợu.
Để tránh mất kiểm soát, tôi vội tắt đèn.
Ngồi dậy với tay, tôi chạm phải cơ bụng Trần Nam. Anh liền kéo tay tôi đặt lên vùng cơ săn chắc.
"Em đã hơn tháng không sờ nữa rồi."
Trần Nam thì thào phản đối, kéo tay tôi di chuyển xuống dưới.
Tôi vội rút tay lại, "Hôm nay anh bị đi/ên à?"
Trần Nam ngại ngùng nhưng kiên quyết kéo tay tôi tiếp tục.
"Em đừng nói thật sự vì thằng nhóc vàng hoe đó mà ly hôn với anh nhé."
"Giáo sư Trần, anh đã không yêu em, sao còn sợ ly hôn?"
Tôi buồn cười, hay là vì bạch nguyệt quang của anh còn ở nước ngoài nên anh sợ mất tôi?
"Anh không sợ."
Quả nhiên, tôi đã biết mà.
"Vì anh tuyệt đối không để em ly hôn."
12
"Tại sao?"
Tôi hỏi nhưng anh không đáp.
"Sợ ảnh hưởng công việc, hay vì người trong tim anh chưa về?"
Mặt Trần Nam đỏ bừng, tôi biết ngay, anh vẫn yêu nữ sinh xinh đẹp đó.
"Trong lòng không có em, sao còn đồng ý kết hôn, hủy cả đời em."
Tức gi/ận, tôi cắn mạnh lên vai anh.
Trần Nam nhăn mặt chịu đựng, đến khi vị tanh nồng nặc trong miệng tôi mới buông ra.
"Dù sao cũng không thể ly hôn."
Trần Nam kiên quyết, tôi hỏi lý do nhưng anh không nói được.
Tức đến nghẹt thở, anh lại ôm ch/ặt tôi đến mức ngạt thở.
Bình luận
Bình luận Facebook