Khóe miệng hơi nhếch lên.
Mười lăm roj, còn hơn bị lóc thịt sống.
Kiếp trước, tỷ tỷ vì muốn lập quy củ, phô trương thân phận Phật nữ khác biệt của mình, trong mắt nàng vạn vật đều bình đẳng.
Nàng sai người lóc một mảng thịt trên ng/ực Liên Vân.
Tiếng thét của Liên Vân vang không dứt.
Những người hầu khác trong phủ mặt mày tái mét, không nỡ nghe tiếp.
Thế mà tỷ tỷ vẫn ung dung đ/ốt hương lễ Phật, lần chuỗi hạt trong tay.
"Không trừng ph/ạt nặng, sao chuộc tội cho nó được? Ta cũng là vì nó, để sau này khỏi đọa địa ngục."
"D/ao cứa vào da thịt, đ/au đớn thế này..."
Đích tỷ ngắm tượng Phật, giả nhân giả nghĩa rơi vài giọt nước mắt.
"Loài vật bị gi*t mổ cũng cảm nhận như vậy, ta chỉ để nó tự thân thể nghiệm."
Liên Vân m/áu chảy không ngừng, Đích tỷ biết tin vẫn thản nhiên, cấm người khác mời lang y chữa trị.
"Đây là kiếp nạn của nó, sống ch*t tùy duyên."
Mười lăm roj đã đ/á/nh xong.
Ta tới thăm Liên Vân, đưa th/uốc trị thương.
Mồ hôi lạnh trên mặt nàng thấm ướt tóc mai, nhưng ít nhất mạng đã giữ được.
"Nhị tiểu thư..." Nàng đầy biết ơn, thều thào bên tai ta, "Tiểu thư c/ứu mạng nô tì này."
"Về sau dù tiểu thư bảo làm gì, nô tì cũng nguyện hi sinh."
Chẳng bao lâu, chuyện ta làm tổn thương Đích tỷ đã đến tai đại phu nhân.
Đại phu nhân sai người gọi ta tới.
Bà ngồi trên ghế bành đầy xót xa, xem lang y băng bó cho tỷ tỷ.
Còn ta quỳ trên nền gạch lạnh ngắt.
"Thanh nhi là Phật nữ, chỉ một vết xước cũng khiến thiên đình trách ph/ạt nhân gian."
Vừa nói, đại phu nhân vừa quắc mắt nhìn ta.
Khi lang y lui xuống, bà như chợt nhớ tới sự hiện diện của ta.
"Lâm Chi, ngươi gh/en tị với Thanh nhi phải không?
"Sao dám vì một nô tì hèn mạt mà làm hại chị ruột!
"Thanh nhi là Phật nữ, hộ mệnh cho cả tộc. Ngươi quên lời mẹ dạy từ nhỏ rồi sao!"
Ta làm sao quên được.
Lâm Thanh mang Phật cốt, không được xây xát, một sợi tóc cũng không được rụng...
Sự tồn tại của ta, chỉ để đỡ tai họa thay cho Đích tỷ, bảo vệ nàng an toàn.
Nhưng chính vị "Phật nữ" ấy lại mang họa diệt tộc.
Vết thương xuyên vai, lộ cả xươ/ng trắng, dường như lại nhói lên.
Ta khẽ hít một hơi.
Đại phu nhân chậm rãi buông lời băng giá: "Nhị tiểu thư tâm khí bất định, lòng đầy đố kỵ, khiến gia trạch bất an.
"Đưa nàng ra ni viện ngoại thành, tụng kinh sám hối, tĩnh tâm..."
Ni viện ngoại thành thực chất là ổ điếm, chuyên tiếp đón hạng đàn ông hạ lưu.
4
"Phu nhân, con làm thế là vì tỷ tỷ, để danh tiếng tỷ bay xa!" Ta ứa lệ, nghẹn ngào thưa.
Đối mặt ánh mắt sắc lẹm của đại phu nhân.
Ta tiếp tục:
"Tỷ tỷ vì nô tì, tự nguyện c/ắt thịt, bên ngoài đã có văn nhân làm thơ ca tụng nhân từ của tỷ, quả là Phật nữ giáng trần...
"Danh thơm này truyền tới cung đình, Thái hậu tín Phật ắt ban thưởng."
Sắc mặt đại phu nhân dần dịu xuống.
"Tỷ tỷ là Phật nữ, lương thiện nhất đời, sao nỡ vì lỗi nhỏ mà trách ph/ạt con?"
Ta sống hai kiếp người.
Rõ hơn ai hết Đích tỷ coi trọng thanh danh.
Cánh tay ngọc ngà của nàng quấn băng trắng, phá vỡ vẻ mỹ miều.
Nàng chau mày.
Ánh mắt nhìn ta đâu còn chút từ bi, chỉ toan tính âm hiểm.
Nàng giả vờ không nghe, điệu đà ngồi thưởng trà.
Mặc kệ kết cục của ta.
Ta dập đầu liên tục, làm bộ h/oảng s/ợ: "Xin phu nhân giam con lại!
"Con nguyện nh/ốt trong nhà kho, nhịn ăn khất nước, cầu phúc cho tỷ."
Lúc này Đích tỷ mới dịu dàng nói:
"Không phải ta bất nhân, chỉ vì thân là Phật nữ, từ lúc lọt lòng đã khác thường tục. Em làm tổn thương ta, nếu không trừng ph/ạt ắt gặp quả báo."
Đêm hôm bị nh/ốt trong nhà kho, đại phu nhân ra lệnh cấm mọi người tiếp cận.
Nửa đêm, Liên Vân lê thân thể đầy thương tích đến gặp.
Nàng nhịn phần ăn tối, đôi tay g/ầy guộc luồn qua khe cửa đưa ta hai chiếc bánh bao.
"Nhị tiểu thư, nô tì chỉ có thứ thô thiển này.
"Xin người dùng tạm đỡ đói."
Ta nhận một cái, trả lại một.
"Liên Vân, vết roj trên người còn đ/au không?"
Nàng ngập ngừng, khẽ thưa: "Không... không đ/au nữa."
Đích tỷ trọng nhất thanh danh "Phật nữ", hễ ai ăn thịt làm ô uế tịnh thổ, nàng tuyệt không khoan nhượng.
Ta nắm ch/ặt tay Liên Vân: "Muốn b/áo th/ù không?"
Nàng suýt làm rơi bánh bao: "Nhưng đại tiểu thư là Phật nữ, kẻ hại nàng ắt bị quả báo... nô tì đâu dám?"
"Nàng chỉ là có thêm khúc xươ/ng, là Phật cốt hay m/a cốt, phải moi ra mới biết!"
Liên Vân r/un r/ẩy hai chân, dũng cảm đáp: "Dù tiểu thư làm gì, nô tì nguyện theo."
5
Nhà kho gần cửa sau Phật đường.
Nơi này trồng đầy dược thảo, không người canh giữ.
Ta cố ý xin đại phu nhân giam mình ở đây.
Bởi kiếp trước, tỷ tỷ dùng nước tro hương Phật chữa khỏi chứng đ/au đầu cho tể tướng, danh vang thiên hạ.
Thiên hạ đều tôn sùng nàng là Bồ T/át giáng trần, trị bách bệ/nh.
Nhưng Phật đường trong phủ chỉ dành riêng cho Đích tỷ, luôn có người canh gác.
Chỉ có bức tường sau thấp, bên ngoài trồng đầy dược thảo nàng cấm người đạp lên.
Từ đây, có thể trèo vào Phật đường.
Kiếp này, vị tể tướng nghe danh tới chữa bệ/nh đúng như dự liệu.
Ta bị nh/ốt trong kho, lợi dụng lúc không người, trèo qua tường sau Phật đường ẩn sau rèm.
Chẳng bao lâu, Đích tỷ bước vào.
Nàng pha nước tro hương với dịch thảo dược giảm đ/au.
Ta bừng tỉnh, hóa ra đây là bí quyết "Bồ T/át c/ứu thế" trị bá bệ/nh của nàng!
Đợi nàng đi khỏi, ta từ cửa sổ đổ hết nước tro cũ, thay bằng chén khác.
Tiếp tục núp sau màn.
Tỷ tỷ mang chén nước tro ra ngoài, giọng thành kính:
"Thân là Phật nữ, ngày đêm tụng kinh cầu phúc. Lòng thành cảm động thiên đình, tro hương này mới giúp tướng công trừ tà."
Vị tể tướng bên ngoài ngờ vực nâng chén uống.
"Tướng công, đã đỡ hơn chưa?"
Chương 9
Chương 15
Chương 18
Chương 16
Chương 18
Chương 16
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook