Có thể chia lìa đôi uyên ương này, khiến lòng ta không khỏi đ/au đớn!
Lâm Sâm vốn ít nói bỗng chốc lên tiếng:
"Mẹ, theo lời mối mai nói, Hồ gia giàu có, con trai lại tuấn tú, sao lại chọn Mạn Nhi nhà ta? Lại còn vội vàng ấn định hôn kỳ?"
"Hay là có điều gì mờ ám?" Ta cũng buông lời.
Dẫu biết rõ mánh khóe nằm đâu.
Kiếp trước, khi mở tiệm đậu hũ ngoài phố, ta từng nghe nữ lang y Huệ Nương tiệm th/uốc bên cạnh nhắc đến: con trai Hồ gia mắc bệ/nh lạ, danh y khắp nơi đều bó tay, nay chỉ còn thoi thóp.
Rốt cuộc có thầy bói phán: phải tìm cô gái sinh vào tháng đ/ộc ngày đ/ộc kết thành phu thê, mới trấn áp được tà khí trên người.
Khi ấy, ta từng đùa rằng tiểu cô muội nhà mình chính là người sinh tháng đ/ộc ngày đ/ộc, nhưng chẳng nỡ đẩy nàng vào hố lửa.
Nay người bất nhân, đừng trách ta vô nghĩa. Huệ Nương vốn là đồ đệ của sư thái Tĩnh Từ, lúc sư thái viên tịch từng dặn dò: gặp hoạn nạn có thể tìm nàng giúp đỡ.
Ở kiếp này, do nhân duyên xoay vần, ta và Huệ Nương lại trở thành bạn tri kỷ.
Huệ Nương vốn thường xuyên tới Hồ phủ bắt mạch cho nữ quyến, "buông lời" về cô gái hợp cách ở Lâm Gia Thôn nào có khó chi.
Thế là mối "lương duyên" của Lâm Mạn Nười thành hình.
Lâm Mạn Nhi nghe anh chị đều đứng ra bảo vệ, càng khóc lóc đòi thoái hôn.
Mẹ chồng hoảng hốt ho sặc sụa, tay ôm ng/ực, tay chỉ thẳng Lâm Sâm và ta:
"Mẹ đã nhờ người dò la kỹ càng, Hồ gia là phú hộ bậc nhất huyện, lại hay làm việc thiện. Mạn Nhi gả về đó, hưởng phúc không hết!"
"Hai đứa làm anh chị mà gh/en gh/ét em gái được gả sang nhà giàu, muốn hủy nhân duyên của nó sao?"
Câu này vừa ra, ta cùng Lâm Sâm đều im thin thít.
Vậy là ta đã dứt khỏi vòng xoáy này.
Lâm Mạn Nhi muốn h/ận, hãy h/ận chính mẫu thân mình trước đi!
6
Hồ gia trọng thể diện, dù hôn lễ gấp gáp nhưng nghi thức vẫn đầy đủ.
Ngày nạp thái, trước cửa tụ tập đông đảo hàng xóm hiếu kỳ. Bỗng giọng đàn bà the thé vang lên:
"Dì ơi, Ngọc Lan về thăm dì đây!"
Vừa như nức nở, lại không đúng lúc chút nào.
Ngẩng mắt, chỉ thấy thiếu nữ vác bọc lớn len qua đám đông, chen vào chính đường.
Mẹ chồng thấy nàng, ôm chầm lấy miệng lẩm bẩm:
"Chị khổ của ta ơi!"
Khiến mọi người ngơ ngác.
Thiệu Ngọc Lan, nàng đã xuất hiện rồi.
Kiếp trước, ta chưa từng gặp mặt, chỉ nghe mẹ chồng nhắc tới: cả nhà chị gái bà do phạm tội bị lưu đày ba ngàn dặm.
Mãi đến khi hóa thành oan h/ồn, ta mới nghe lén được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Mẹ chồng hỏi:
"Người ấy đi xa chưa?"
Thiệu Ngọc Lan đáp: "Đi lâu rồi".
Lại hỏi:
"Hắn không dám tiết lộ chứ?"
Đáp:
"Không dám. Mang án mạng, hắn đâu dám hở môi."
Mẹ chồng gật đầu hài lòng.
Thiệu Ngọc Lan tỏ ra sợ hãi:
"Dì ơi, cháu không ngờ sự tình lại thế này, cháu không muốn hại..."
Mẹ chồng quát khẽ:
"Cấm nhắc lại, quên hết chuyện đó đi!"
Lời nói m/ập mờ, ắt có q/uỷ.
Thêm nữa, trước mặt mọi người, nàng luôn tỏ ra thân thiết với Lâm Sâm. Dù Lâm Sâm hờ hững, nàng vẫn "biểu ca" dài "biểu ca" ngắn, suýt nữa đã lao vào lòng.
Nhưng lúc vắng người, khi ta lảng vảng quanh nhà, nhiều lần thấy nàng bụm miệng nôn khan, lại còn nhìn bụng mình thẫn thờ.
Chẳng lẽ nàng...
Đột nhiên, mẹ chồng gọi gi/ật ta về thực tại:
"Vân Nương, đây là Ngọc Lan, cháu gái của dì. Đứa bé số khổ, cha mẹ đều mất, chỉ còn một thân một mình."
Vừa nói vừa chùi nước mắt.
"Dì nghĩ, Mạn Nhi từ nhỏ đã nghe lời Ngọc Lan, có nàng ở bên có lẽ sẽ nghĩ thông, bằng lòng xuất giá, khỏi phải ngày ngày dì canh chừng. Con xem..."
Mẹ chồng như sợ ta ngăn cản Thiệu Ngọc Lan ở lại, trước đám đông lại chuẩn bị diễn trò.
Ta há để bà chiếm lợi thế đạo đức?
Tức thì nắm tay Thiệu Ngọc Lan, nhanh miệng đáp:
"Có phải Ngọc Lan muội muội không! Ôi dì già nhà ta suốt ngày nhắc đến muội! Muội bình an trở về là tốt rồi! Từ nay Lâm Gia Thôn chính là nhà muội, thiếu thứ gứ cứ bảo chị!"
Lời vừa dứt, mấy bà lão xung quanh tấm tắc:
"Vân Nương này rộng lượng gh/ê, nhà bà thật phúc đức!"
"Vân Nương quả xứng tấm biển vinh danh huyện ban!"
Ta nhân đà nói tiếp:
"Hôm nay ngày lành, chi bằng Ngọc Lan muội nhận mẹ làm mẹ nuôi đi! Đằng nào chữ "dì" cũng mang nghĩa mẹ, nhận thân phận minh bạch, đăng ký hộ tịch xong là có thể sum vầy mãi mãi. Sau này mai mối cho muội cũng danh chính ngôn thuận."
"Phải đấy, thêm song hỷ lâm môn!"
Có người hưởng ứng.
Thiệu Ngọc Lan gi/ật mình, không ngờ có tình huống này, liếc nhìn cầu c/ứu về phía mẹ chồng.
Không đợi nàng phản ứng, ta lớn tiếng:
"Xem ta bận quên mất, chưa dẫn muội gặp biểu ca!"
Nói rồi kéo Thiệu Ngọc Lan vào phòng trong.
Hôm nay đông người, Lâm Sâm ngại mất mặt nên trốn trong phòng.
Ta không gõ cửa, dẫn Ngọc Lan xông thẳng vào.
Khi ấy, Lâm Sâm đang nhăn nhó cựa quậy đôi chân tê liệt trên giường.
Cảnh tượng khiến Thiệu Ngọc Lan kinh hãi, lắp bắp: "Biểu... biểu ca, sao... sao thành thế này?"
Ta thở dài:
"Hỡi ôi, té từ vách đ/á xuống, giờ chân không đứng dậy nổi."
Thiệu Ngọc Lan quên cả nam nữ hữu biệt, dán mắt vào đôi chân Lâm Sâm, đến khi hắn gầm lên:
"Cút ra!"
Nàng mới gi/ật mình, ngoảnh mặt bảo ta:
"Chị dâu ơi, ngoài kia đông người, chúng ta ra phụ mẹ đi!"
Hừ, vậy là thành công rồi!
Ban nãy ẻo lả không chịu làm con nuôi, chẳng phải muốn đợi ta ch*t rồi làm vợ kế của Lâm Sâm sao!
Giờ thấy hắn ra nông nỗi này, lại chẳng muốn làm nô tì không công cho nhà này nữa.
Xem ra, phỏng đoán của ta ít nhất đúng một nửa: tình cảm Thiệu Ngọc Lan dành cho Lâm Sâm cũng chẳng thắm thiết gì.
Chương 20
Chương 6
Chương 88
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 83
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook