Ngài Thẩm hôm nay đã giả mù chưa?

Chương 1

14/06/2025 12:00

Sau khi tắm xong, tôi quên không lấy khăn tắm, đành phải bước thẳng ra khỏi phòng tắm.

Thẩm Tự Thanh nghe thấy động tĩnh, chống gậy m/ù đứng dậy.

Ngày thường anh ấy luôn giục tôi sấy tóc khô.

Hôm nay lại im thin thít.

Tôi bước sang phía giường bên kia, lau khô người, mặc áo ngủ vào.

Đột nhiên vài dòng bình luận lướt qua trước mắt:

【Kí/ch th/ích quá, nữ chính không biết nam chính hoàn toàn không m/ù đúng không!】

【Body nữ chính đỉnh quá! Nam chính nhìn thấy hết rồi chứ?】

【Chắc chắn rồi, 'rồng ngủ' đã thức giấc rồi.】

【Hahaha, đáng tiếc nữ chính hơi đần, nam chính làm mấy trò mà như đàn gảy tai trâu.】

01

Bình luận đang nói cái gì thế?

Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn Thẩm Tự Thanh.

Phát hiện lúc này anh đã chui vào chăn.

Phần dưới thắt lưng được che kín mít.

Anh dựa lưng vào đầu giường, dưới ánh đèn vàng mờ trông dịu dàng và yếu đuối lạ thường.

Trên tay cầm cuốn sách chữ nổi, từ tốn lướt ngón tay đọc.

Khuôn mặt hơi tái nhợt hướng thẳng, đôi mắt vẫn đờ đẫn, không tập trung.

Tôi nhìn chằm chằm Thẩm Tự Thanh, quan sát vài phút.

Sao trông cũng không giả vờ.

Nhưng mà... anh có đang khát không?

Chỉ mấy phút này thôi, đã thấy cổ họng anh lăn tăn nuốt nước bọt mấy lần.

Thẩm Tự Thanh đối với tôi luôn giữ khoảng cách.

Dù đã chung giường ba năm, vẫn giữ vẻ khách khí.

Anh không muốn làm phiền tôi, dù có nhu cầu cũng không chủ động nói ra.

Sống quá cẩn trọng, khiến người ta xót xa.

Nghĩ vậy, tôi xuống lầu lấy cho anh ly sữa nóng.

02

Chỉ xuống lầu một lát.

Thẩm Tự Thanh đã biến mất khỏi giường.

Nệm mềm vẫn lưu lại vết lõm nhẹ, chăn bị xô lệch.

Dép nhung xanh đậm nằm cạnh chân giường.

Tất cả cho thấy chủ nhân vừa rời đi vội vàng.

Tiếng nước xối trong phòng tắm đã dứt.

Tôi đặt sữa trên tủ đầu giường phía anh.

Cầm dép anh, đến gần phòng tắm.

Đợi hồi lâu.

Bên trong vẫn im ắng.

Tôi lên tiếng hỏi: "Anh cần giúp không?"

"Tôi quên mang khăn tắm, em có thể..." Thẩm Tự Thanh ngập ngừng.

"Đương nhiên rồi. Anh có việc gì cứ nói. Đừng quên chúng ta là vợ chồng."

Thực lòng tôi hơi buồn.

Chỉ trong tình huống bất đắc dĩ, Thẩm Tự Thanh mới nhờ tôi giúp.

Như thể tôi chăm sóc anh không chu đáo.

Tôi tìm khắp nơi không thấy khăn tắm của anh.

Có lẽ Vương M/a đã giặt chưa cất lại.

Đành lấy khăn hồng vừa dùng xong đưa cho anh.

Gõ cửa phòng tắm.

"Không tìm thấy khăn của anh." Tôi thở dài, cảm thấy bất lực.

"Anh không ngại thì dùng tạm của em.

Nhưng em vừa lau người xong, có thể còn ướt chút."

Bên trong im lặng, có lẽ đang ngại.

"Hay em xuống tủ dưới lầu tìm xem có khăn mới."

Thẩm Tự Thanh đột ngột nói nhỏ: "Cần."

"Gì cơ?"

"Khăn của em, cảm ơn."

Một bàn tay xươ/ng xương thò ra từ khe cửa.

Mu bàn tay nổi gân xanh, cẳng tay cơ bắp cuồn cuộn còn đọng nước.

Khiến người ta liên tưởng đủ điều.

Tôi không dám nhìn kỹ, vội vàng đưa khăn cho anh.

【Hạnh phúc đến quá nhanh, nam chính không tin vào tai mình.】

【Nam chính lại đang dụ dỗ nữ chính! Không có khăn? Cười xòa.】

【Nam chính đang cố quá thành quá tam. Lại hạnh phúc rồi anh bạn.】

【Còn lau kỹ thế nữa là phải đi tắm nước lạnh lần hai đó!】

【Nữ chính mà mở cửa bây giờ sẽ thấy nam chính cười ngốc xịt.】

【Có ai tinh mắt? Vừa rồi nam chính giấu gì đó.】

【Tôi thấy rồi! Là đồ lót của nữ chính giấu trong ngăn kệ dưới cùng bên phải.】

03

Đọc bình luận khiến mặt tôi đỏ bừng.

Nam chính họ nói là Thẩm Tự Thanh ư?

Không thể nào.

Anh ấy vốn lạnh lùng khắc kỷ.

Ba năm kết hôn, anh chưa từng cho tôi đụng vào.

Mấy lần tôi s/ay rư/ợu ôm anh.

Sáng hôm sau đều tỉnh dậy một mình trong chăn.

Tôi nghĩ chắc anh không thích tôi.

Chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc mới vào rể nhà tôi.

Tôi còn nghe nói anh có người thầm thương từ nhỏ.

Vì cô ấy nên anh mới giữ mình chứ?

04

Cửa phòng tắm mở.

Thẩm Tự Thanh cởi trần, quấn khăn hồng của tôi.

Dù m/ù nhưng vẫn duy trì body đẹp, đường cơ rõ ràng ẩn dưới lớp khăn.

"Sao không bảo em lấy quần áo?"

Anh cười ngại ngùng: "Sợ phiền em."

Đấy, Thẩm Tự Thanh tôi quen là vậy.

Chắc bình luận chỉ là giả.

"Dép ở hướng 9 giờ, ba bước." Thấy anh đi chân đất, tôi vội nhắc.

"Cảm ơn Diểu Diểu, luôn làm phiền em, em không chê anh chứ?"

【Chà~ trà xanh thơm phức~】

【Nam chính giả vờ giỏi quá, vừa mới chống đẩy trong toilet xong giờ lại dụ dỗ!】

【Spoiler: Khăn nam chính sắp tuột! Chuẩn bị~】

Ngay khi đọc xong bình luận này.

Chiếc khăn hồng trên người Thẩm Tự Thanh... tuột xuống.

Tôi đơ hai giây, vội nhắm mắt quay lưng.

Quả thực... ấn tượng.

Sau lưng vang lên giọng uất ức: "Diểu Diểu, anh không cố ý."

Tôi lùi vào phòng tắm vừa an ủi: "Em đi đ/á/nh răng, anh mặc từ từ. Yên tâm, em sẽ không nhìn tr/ộm đâu."

...

Tôi vốc nước lạnh rửa mặt.

Bình luận vẫn lơ lửng trước mắt.

Lẽ nào những điều họ nói là thật?

Tôi và Thẩm Tự Thanh là nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình?

Hiểu lầm nhau mấy ngàn chương, cuối cùng mới phát hiện yêu nhau?

Tôi chợt nhớ tới bình luận đó.

Rón rén đến bên thùng đồ bẩn, tìm ki/ếm đồ lót của mình.

Danh sách chương

3 chương
14/06/2025 12:04
0
14/06/2025 12:02
0
14/06/2025 12:00
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu