Chịu thiệt là phúc

Chương 2

08/09/2025 10:24

“Cứ để cô ấy tự đi mà tìm đi.”

Tôi không thể về nhà ngay lúc này, để đề phòng bố vẫn tìm cách cho Vương Lệ mượn xe của mình, nên tôi đành chọn cách xỏ xiên chuyển “phúc khí” này sang anh họ. Bố tôi vẫn còn do dự:

“Việc tôi đã hứa với cô ấy, giờ đem xe của Vương Đồng ra làm nhân tình thế này là sao?”

Sợ xảy ra chuyện lôi thôi, tôi vội vàng nói:

“Không sao đâu, bình xăng xe anh họ cạn trơn rồi, hôm qua con vừa đổ đầy. Đợi Vương Lệ trả xe con sẽ đổ lại cho anh ấy! Anh ấy được lời cả bồ xăng.”

“Cũng được đấy!”

Quả nhiên, tính đi tính lại thì tôi chịu thiệt, lòng bố tôi bỗng phơi phới.

03

Chưa đầy ba tiếng sau.

Tin Vương Lệ đ/âm người truyền đến đúng như dự đoán.

Trong điện thoại, giọng bố tôi cuống quýt vang lên:

“Vương Hân! Em con đ/âm người rồi. Con mau đến bệ/nh viện thành phố giúp nó ngay đi.”

“Con còn ngập đầu công việc, nó đ/âm người thì bố mẹ nó với Vương Đồng không đi, tìm con làm gì?

Việc này, người nhà ruột thịt còn chưa tới, con là chị họ xông vào mới là xỏ lá! Phá hoại tình cảm gia đình người ta!”

Tôi đoán trước ổng sẽ ch/ửi con xỏ lá, nên chiếm lý trước rồi hẵng hay.

Có lẽ đây là lần đầu bố nếm mùi “gậy ông đ/ập lưng ông”, ổng im lặng một lúc mới lên tiếng:

“Xe từ tay con cho mượn, giờ gây ra chuyện mà con không chịu trách nhiệm là thế nào? Con đúng là vô trách nhiệm!”

Vì là kẻ xỏ lá, tôi thản nhiên chối phăng:

“Từ tay con nào? Con không nhớ có chuyện đó? Chìa khóa xe không phải bố đòi sao?”

Bố tôi choáng váng trước câu trả lời, quát lớn:

“Chiều nay vừa gọi điện xong! Con quên rồi hả?!”

Ông vẫn chưa nhận ra tôi đang chối láo.

Bởi từ nhỏ, ổng đã dạy tôi phải sống đôn hậu.

Tôi chưa từng nói dối, cũng không bao giờ trốn tránh trách nhiệm.

Hồi nhỏ chơi với Vương Lệ, làm vỡ chiếc bát cổ của bà.

Rõ ràng hai đứa đùa nghịch lỡ tay, nhưng Vương Lệ nhất quyết đổ tại tôi.

Bố không nghe giải thích, t/át tôi một cái trước mặt bảy tám người họ hàng.

Lấy cớ “thương cho roj cho vọt”.

Về nhà, tôi khóc lóc giải thích.

Ông lại ra vẻ đạo mào:

“Con không cần biện bạch, bố hiểu hết. Nhưng bố đ/á/nh con để con hiểu thế nào là trách nhiệm!

Em con không nhận lỗi, đó là nó x/ấu tính. Nhưng con không thanh minh, mới thể hiện được độ lượng! Mọi người sẽ khen bố dạy con nên người!

Dù bị đò/n nhưng con được cả họ nể phục. Đó là phúc báo đấy, chịu thiệt chính là phúc!”

Lần khác, trong bữa cơm gia đình ở nhà hàng, thiếu một chỗ ngồi.

Dễ dàng kê thêm ghế, nhưng bố hào phóng bắt tôi đứng ăn.

Tôi ấm ức.

Ông thẳng thừng đ/á tôi ngã dúi dụi trước mặt mọi người:

“Nh/ục nh/ã! Chịu thiệt chút sao không được? Đứng ăn thì ch*t đói à?”

Họ hàng đều khen ổng rộng lượng, nhưng con cái họ vẫn có ghế ngồi tử tế.

Những chuyện tương tự, nhiều không đếm xuể.

Đứa trẻ như tờ giấy trắng, để khỏi bị đò/n, tôi dần trở nên hiền lành.

“Trách nhiệm” biến thành phương châm sống.

Tôi không hiểu sao người ta lại nói dối, không hiểu tại sao có kẻ thích gây phiền.

Nhưng tôi quên mất, đời này vốn cho phép người ta nói bậy, gây họa.

Còn cái gọi là “chịu thiệt”, chẳng ai chịu, ngay cả bố tôi cũng vậy.

Kẻ chịu oan ức, chỉ mình tôi!

Nghĩ đến đây, giọng tôi run lên vì phẫn uất:

“Con không nhớ. Bố nhầm rồi!”

Lúc này ổng mới vỡ lẽ, gi/ận dữ quát m/ắng:

“Con! Con đang trốn tránh trách nhiệm!”

“Không liên quan đến con, con trốn cái gì?”

Dứt lời, tôi cúp máy.

04

Về đến nhà, cả nhà bác cả đã đợi sẵn.

Vừa thấy tôi bước vào, bác cả xỉa xói:

“Xem mày làm trò gì đây! Đưa xe cho Vương Lệ lái, giờ đ/âm người rồi nhé! Xem mày giải quyết thế nào!”

Bố tôi tiếp lời:

“Đúng đấy, mặt dày còn dám về. Giờ nạn nhân liệt toàn thân rồi, mày tính sao?”

Tôi thong thả mở điện thoại tiếp tục xem video hài đang dở.

Cười xong mới ngẩng đầu hỏi:

“Hả? Liệt toàn thân rồi ư? Thế mọi người còn không chạy vào viện? Con đâu phải bác sĩ, sao phải hỏi con?”

Bác gái phun nước bọt tứ tung, chỉ mặt m/ắng:

“Mày đưa xe cho Vương Lệ nhà tao, không tìm mày thì tìm ai?!”

Tôi gãi đầu ngơ ngác:

“Xe con vẫn đây, con vừa chạy về. Không phải xe Vương Đồng cho mượn sao? Bố con nói thế mà!”

Bác gái liền trừng mắt với bố tôi:

“Vương Kiến Quốc! Mày cho Vương Lệ mượn xe? Nó là cháu mày, sao mày hại nó thế?”

Cuối cùng thì đến lượt bố tôi.

Bố đỏ mặt gằn giọng:

“Vợ anh trình độ thế đấy? Gọi trống không! Hơn nữa tôi bảo nó trả xe cho Vương Đồng, sai chỗ nào? Ai ngờ nó lén lái đi chơi?”

Ồ! Hóa ra bố cũng biết nói dối ư?

Không được, phải ngăn ổng xỏ lá kẻo hại đời!

“Bố! Bố không được vô trách nhiệm thế! Bố không bảo mượn xe Vương Đồng cho Vương Lệ ra sân bay đón người sao?”

Bố tôi liếc mắt ra hiệu dữ dội, tôi giả vờ ngây ngô.

Bác gái hài lòng nhìn tôi, ánh mắt giống hệt lúc trước nhìn bố tôi:

“Vương Kiến Quốc! Mày tính sao? Bệ/nh viện đang đòi người chăm sóc! Vương Lệ nhà tao mai phải xuất ngoại!”

Bố tôi đ/ập bàn nổi gi/ận:

“Tôn Thái Hà! Con mày đ/âm người, mày hỏi tao làm gì? Mặt dày thế đấy! Vương Hân bảo dưỡng xe cho con trai mày là tốt bụng.

Mày coi lòng tốt như cỏ rác, con mày lái xe anh nó đ/âm người, không đi tìm hai đứa đó, lại đến chất vấn nhà tao? Thấy tao hiền lành dễ b/ắt n/ạt lắm hả?”

Lời lẽ đanh thép, ổng ra sức giữ hình tượng.

Danh sách chương

4 chương
06/06/2025 15:40
0
06/06/2025 15:40
0
08/09/2025 10:24
0
08/09/2025 10:19
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu