Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi lười nhác dựa vào ng/ực anh, hỏi: "Vậy chuyện giữa anh và Hứa Linh... là thế nào?"
Anh trai tôi gi/ật mình: "Bọn anh chỉ là bạn tốt thôi."
Anh kể lại từ góc nhìn của mình.
Ngay từ đầu, anh đã có ý đồ x/ấu với tôi.
Càng ngày càng không kiểm soát được cảm xúc, đành phải cố tình giữ khoảng cách.
Nhưng hễ có ai tỏ tình với tôi, anh lại tức đi/ên lên.
Tối hôm đó, thấy tôi ăn mặc gợi cảm, anh liền tưởng tượng cảnh tôi bị đám đàn ông khác vây quanh. Gh/en quá nên mất kiểm soát.
Sáng hôm sau tỉnh dậy không thấy dấu vết gì, anh tưởng mình nằm mơ.
Còn chuyện với Hứa Linh, hoàn toàn không có gì.
Cô ấy đã có bạn trai ba năm.
Lần trước ở trường quay nghe thấy tiếng động, là họ đang đối thoại kịch bản.
"Vậy anh tránh mặt em... vì nghĩ em thích Hứa Linh?"
Tôi cười khẩy: "Nếu anh thể hiện chút tình cảm với em, em đã không hiểu lầm..."
"Ừ, lỗi của anh... sau này sẽ không thế nữa."
Xong chuyện, anh trai cười đắc chí:
"Hồi nhỏ tè dầm anh thay ga giường, lớn lên lại..."
"Đây có phải viên đạn tuổi thơ b/ắn thẳng vào trán không?"
Tôi: "6."
**Chương 13**
Dạo này, anh trai như bật công tắc kỳ lạ.
Suốt ngày muốn dính ch/ặt lấy tôi.
Theo lời anh, hai đứa đã yêu nhau từ lâu nhưng bỏ lỡ bao năm, giờ phải bù đắp.
Anh vừa nhận phim mới - bộ phim thời dân quốc, anh đóng vai quân phiệt Trương Diên Sinh.
Tôi đang nghỉ hè nên ra trường quay cùng anh.
Tối nọ, anh ngồi đọc kịch bản trên sofa.
Từng đoạt giải Ảnh Đế trẻ nhất Cbiz nhờ kỹ năng diễn xuất đỉnh cao. Nhìn đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, lòng tôi lo/ạn nhịp.
Thấy ánh mắt tôi, anh ngẩng đầu cười rồi vẫy tay:
"Lại đây."
Tôi bước tới: "Gì thế?"
Anh chỉ kịch bản: "Đóng thử cảnh này với anh."
Đó là phân cảnh kỹ nữ quyến rũ Trương Diên Sinh.
Tôi ngồi lên đùi anh, tay vòng qua vai, bắt chước điệu bộ mê hoặc:
"Quân gia, ngài bỏ trăm đại dương m/ua tiểu nữ, chẳng lẽ chỉ để nghe khúc hát?"
"Thiếp còn tuyệt kỹ bí truyền..." Ngón tay thon dài lướt từ yết hầu xuống xươ/ng đò/n: "Muốn xem không?"
Sự thực chứng minh, khiêu khích anh là ý tưởng tồi.
Anh luôn "học hỏi" rất nhanh.
**Chương 14**
Từ khi yêu anh trai, tôi ít viết truyện hơn.
Vừa định đăng vào xem thì Tô Lê gọi, giọng gấp gáp:
"Khương Lâm! Bí danh cậu bị lộ rồi!"
"Twitter đang bão!"
"Xem ngay đi!"
Mở ứng dụng, ba hashtag đầu bảng đều về tôi:
#Em trai thường dân của Hách Du Bạch
#Hách Du Bạch Khương Lâm - Lo/ạn luân
#Tác giả "Anh Trai Ảnh Đế Yêu Cưỡ/ng Ch/ế"
Đầu óc tôi "ù" một tiếng như có gì n/ổ tung.
Bình luận toàn lời á/c ý:
[Gh/ê t/ởm! Hách Du Bạch biết em trai tưởng tượng mình bao lâu không?]
[Ảnh Đế từng đọc truyện này mà không nhận ra à? Nếu biết mà chấp nhận thì đôi bên tự nguyện...]
[Lo/ạn luân có thể là fetish chứ đừng thành hiện thực!]
[Họ không cùng huyết thống, yêu nhau thì sao?]
[Khó đ/á/nh giá. Nhưng ai viết tiểu thuyết người lớn về tôi, tôi vặn cổ!]
[Thôi đi, đợi chính chủ lên tiếng đã!]
"Khương Lâm? Cậu nghe không?"
Giọng Tô Lê kéo tôi về thực tại.
"Cậu ấy đang quay show, tắt điện thoại rồi. Chắc chưa biết chuyện."
Tôi hoảng lo/ạn, sợ ảnh hưởng sự nghiệp anh.
"Đừng phản hồi gì. Ra đường nhớ đeo khẩu trang. Liên lạc được với anh cậu rồi tính tiếp."
"Ừ."
Cúp máy, tôi tiếp tục lướt Twitter.
Thông tin cá nhân, tài khoản mạng xã hội của tôi đều bị đào bới.
[Thèm khát cả anh trai, đồ bi/ến th/ái!]
[Đồ vô ơn! Bố mẹ nuôi hối h/ận nhất là nhận nuôi mày!]
Hàng trăm tin nhắn đe dọa, hình ảnh kinh dị tràn ngập hộp thư.
Lời kết bạn trên WeChat, QQ toàn lời nguyền rủa - xóa không xuể.
Lần đầu tiên tôi thấu hiểu sự đ/áng s/ợ của cộng đồng mạng.
Có người bênh vực: "Tình cảm cá nhân, người ngoài can thiệp gì!"
Nhưng tài khoản đó nhanh chóng bị "bão" đến mức xóa sổ.
Video giới thiệu trường tôi bị gỡ xuống vì bị tố "đạo đức kém".
Người ta còn công kích cả trường, kêu gọi thí sinh đừng thi vào Đại học A.
Tôi như xem phim kinh dị, gáy lạnh toát.
Tôi chỉ yêu anh trai mình, có phải tội đồ đâu?
Sao họ có thể nguyền rủa tôi ch*t?
**Chương 15**
Địa chỉ nhà bị lộ.
Đêm nào cũng có người gõ cửa, sáng ra lại thấy hộp quà để trước thềm - bên trong toàn thư đe dọa, lưỡi d/ao, hay x/á/c mèo ch*t.
Mấy ngày liền tôi không ngủ được.
Không dám ra đường, cũng không dám báo cảnh sát vì điện thoại sẽ ngập tin nhắn.
Rồi một đêm, có kẻ phá cửa xông vào, lăm lăm con d/ao lao tới.
Tôi nhận ra - cô ta là fan cuồ/ng từng theo dõi anh tôi khắp nơi, đột nhập trường quay chụp lén, nhắn tin quấy rối.
Cô ta từng giả mạo thông tin khách sạn của anh để tiếp cận...
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook