Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Tiểu Ngư Hậu
- Chương 2
Như thể xung quanh tôi có rất, rất nhiều Giao Nhân.
Tôi cố gắng gọi tên Nghiễn Tửu, nhưng không có hồi âm.
H/oảng s/ợ, tôi thổi chiếc còi Giao Nhân.
Một con sóng ập đến, Nghiễn Tửu xuất hiện.
Tôi loạng choạng lao vào vòng tay hắn.
"Em nghe thấy rồi, có Giao Nhân đang tìm bạn tình."
Vòng tay Nghiễn Tửu lạnh buốt khác thường.
Hắn khẽ dỗ dành: "Không phải đến tìm anh đâu."
Nhưng điều đó không khiến tôi bình tĩnh lại.
Tôi chủ động hôn lên môi hắn, như khao khát được vỗ về.
"Nghe nói Giao Nhân trọng lời thề. Nếu kẻ đã cắn năm xưa chưa ch*t, nhận ra anh rồi muốn cư/ớp anh xuống biển thì sao?"
Sợ hắn không tin, tôi lại vén áo cho hắn xem vết cắn.
Nghiễn Tửu xoa nhẹ vết thương, hơi thở bỗng gấp gáp.
"Nếu anh sợ, hãy để em cắn vào chỗ này."
"Che lấp dấu vết cũ, được không?"
Không gian như đóng băng trong chốc lát.
Nghĩ đến việc có thể bị Giao Nhân kia quấy rối,
tôi gật đầu, gắng nuốt nỗi kh/iếp s/ợ vào trong.
Bàn tay rộng của Nghiễn Tửu siết lấy eo tôi.
Răng nanh hắn cắn phập vào phần thịt mềm bên hông.
Tôi ngửa nhẹ đầu, ánh mắt lấp lánh nước mắt.
Khẽ rên: "A... ha..."
Đau đớn khiến ngón tay tôi co quắp lại,
để mặc vết cắn mới của Nghiễn Tửu phủ lên vết cũ.
Một lúc sau, hắn buông tay ra.
"Xong rồi, hết đ/au rồi."
Hắn đặt một vật tròn vo vào lòng bàn tay tôi.
Tôi tò mò lăn qua lăn lại vật ấy.
"Đây là gì vậy?"
Nghiễn Tửu áp hai tay vào eo tôi: "Ngọc trai đáy biển."
Dù không nhìn thấy, tôi biết nó rất đẹp.
Tôi thích đến mức muốn đeo nó cùng chiếc còi Giao Nhân vào cổ.
Sau khi dỗ dành tôi, Nghiễn Tửu nói hắn phải đi ki/ếm ăn.
Trước lúc đi, tôi bất chợt hỏi:
"Nghiễn Tửu. Vậy... em cũng là Giao Nhân à?"
Thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc ấy.
Nghiễn Tửu khẽ ngập ngừng, nhưng không hề hoảng hốt.
Hắn chỉ hôn nhẹ lên môi tôi như phần thưởng.
"Anh đúng là thông minh thật đấy."
**6**
Từ khi bị tôi phát hiện thân phận,
Nghiễn Tửu càng lười che giấu.
Những ngày thường, sau khi mang thức ăn cho tôi,
đuôi cá của hắn tự nhiên quấn quanh bụng dưới tôi.
Cùng tôi phơi nắng trên bãi cát.
Chiếc đuôi ấy không hề an phận.
Cứ luồn lách trêu ngươi gi/ữa hai ch/ân tôi.
... Nghiễn Tửu là Giao Nhân đang trong mùa giao phối.
Thuở nhỏ, tôi từng đọc trong sách:
Giao Nhân mùa tán tỉnh sẽ kiên nhẫn chiều chuộng bạn tình; nhưng khi vào mùa sinh sản, chúng trở nên hung bạo khôn lường.
"Nghiễn Tửu, anh muốn về nhà."
Khi tôi áp má vào vảy đuôi hắn thì thầm dò xét,
Nghiễn Tửu chỉ lười biếng đáp:
"Nhưng ngoài kia toàn Giao Nhân. Chúng không hiền lành như em đâu, chúng sẽ cắn ch*t anh ngay lập tức."
Như minh chứng cho lời hắn,
tiếng sóng bên ngoài càng lúc càng dữ dội.
Bên ngoài nguy hiểm, chỉ mình Nghiễn Tửu
không thể bảo vệ tôi về đến nhà.
Sự kích động của Nghiễn Tửu ngày càng mãnh liệt.
Mỗi sáng thức dậy,
gi/ữa hai ch/ân tôi luôn có cảm giác lạ.
Bên trong đùi dính nhớp nháp, như có vảy của Giao Nhân.
Điều này khiến tôi bất an khôn tả.
Chỉ một hôm, khi hắn ra khơi đ/á/nh cá,
tôi một mình phơi nắng trên bãi cát,
bỗng nghe được lời bàn tán của Giao Nhân:
"Sao dạo này Nghiễn Tửu cấm người đến đảo hoang? Phải chăng hắn giấu bảo vật gì?"
"Tiểu Giao Hậu đang ở đó, đừng quấy rầy. Nhớ báo cho hắn tin tàu sắp qua đây ngày mai rồi đi ngay, chớ lưu lại!"
"Biết rồi! Đây chính là Tiểu Giao Hậu mà hắn tìm được sao? Một con người yếu ớt đến thế, lại còn là kẻ m/ù xinh đẹp... đến phát tình cũng không biết, chẳng hiểu Nghiễn Tửu tìm về làm gì, thay thế cho con người năm ấy chăng?"
"Suỵt! Đã đồng ý không nhắc đến người đó rồi mà!"
"......"
Vì mất thị giác, thính giác tôi vô cùng nhạy bén.
Từng lời của Giao Nhân đều lọt vào tai.
Hai tay tôi siết ch/ặt vào nhau.
Nghiễn Tửu đã từng yêu một con người, nhưng không phải tôi.
Nhận thức ấy khiến lòng tôi đ/au nhói, như vết s/ẹo cũ bị x/é toạc thêm lần nữa.
Nghiễn Tửu trở về với thịt trai biển đổi vị.
Đang ăn ngon lành, tôi bỗng hỏi:
"Nghiễn Tửu, trước đây em từng thích ai chưa?"
Hắn ngạc nhiên: "Chưa."
Tôi gật đầu, lòng nhớ lại lời nữ Giao Nhân.
Ngày mai, sẽ có tàu đi ngang hòn đảo này.
**7**
Tôi nói với Nghiễn Tửu muốn ăn thịt cá voi.
Hắn cười khẽ:
"Thịt cá voi thô ráp, dạ dày con người không chịu nổi đâu."
Nhưng hắn vẫn vẫy đuôi ra khơi săn mồi.
Vừa đi khỏi, tôi liền quỳ sát mặt đất, lắng nghe âm thanh trên biển để phát hiện tàu đến.
Nhưng đến khi mặt trời lặn vẫn chẳng thấy tàu đâu.
Đang thất vọng định quay về,
đột nhiên tiếng còi tàu vang lên phía xa.
Tôi đứng dậy, vừa chạy vừa vẫy tay hết sức.
Không ngờ bị bụi gai giữa đường quật ngã.
Mắt cá chân rớm đầy m/áu.
Tôi cố gượng dậy nhưng liên tục ngã xuống.
Đến khi tiếng còi tắt hẳn, tôi vẫn không thoát khỏi bụi rậm.
Nhưng tôi không biết rằng,
ngay cách một bước chân, Nghiễn Tửu đang lặng lẽ đứng nhìn.
Tiểu Giao Hậu của hắn gượng dậy rồi lại ngã xuống,
toàn thân đầy vết m/áu, kiên quyết muốn đào tẩu.
Đôi mắt hắn càng thêm u ám.
Đó là dấu hiệu mùa giao phối sắp đến.
"(Ngôn ngữ của Giao Nhân) Kẻ dối trá."
**8**
Tôi gần như lún sâu trong bùn cát
khi bị Giao Nhân khác lôi đến trước mặt Nghiễn Tửu.
Hắn bơi đến trước mặt tôi,
chiếc đuôi dài dựng đứng khiến hắn trông cao vời vợi.
Tôi có thể cảm nhận bóng tối khổng lồ bao trùm.
"(Ngôn ngữ của Giao Nhân) Không nghe lời."
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook