Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
"Trì Nguyện, anh chỉ có một cơ hội duy nhất này thôi. Nếu bỏ lỡ, sau này tôi sẽ không giúp anh nữa."
"Th/ủ đo/ạn của bọn đòi n/ợ, anh chưa từng thấy nhưng tôi đã chứng kiến rồi. Lần này anh còn đứng nói chuyện được với tôi, lần sau chưa chắc anh đã đứng vững ở phòng nào trong hội sở."
Tôi liếc nhìn đồng hồ, ra tối hậu thư:
"Anh có mười giây để suy nghĩ."
Chưa kịp đếm, Trì Nguyện đã vội vàng đáp: "Tôi đồng ý."
Tôi hiểu rõ những chuyện đó đủ để dọa cho cậu ấm chưa từng nếm trải đời này kh/iếp s/ợ. Tôi biết cậu ta nhất định sẽ đồng ý.
Thả lỏng sống lưng đang căng cứng, tôi bước qua người cậu ta hướng về xe, buông một câu:
"Thu xếp đồ đạc đi. Nếu mười phút không thấy người, tự gọi taxi đến biệt thự số 7 Tây Uyển."
Định cho mười phút, nhưng Trì Nguyện phải mất hơn hai mươi phút mới hớt hải chạy tới. Thấy chiếc xe của tôi vẫn đậu nguyên chỗ, cậu ta ngẩn người hồi lâu mới lắp bắp:
"Sao anh còn ở đây?"
Tôi không trả lời, với tay định cất đồ của cậu ta lên xe. Khi chạm vào chiếc hộp kim loại, Trì Nguyện gi/ật b/ắn người rụt tay lại, giọng khô khốc:
"Cái này để tôi tự cầm."
Tôi không biết cái hộp rá/ch nát kia đựng thứ gì, chỉ cần nhìn biểu cảm của Trì Nguyện là đủ hiểu bên trong rất quan trọng, quan trọng như chiếc nhẫn tôi tặng cậu ta vậy. Trong lòng dâng lên nỗi bực bội kỳ lạ, tôi không nhịn được buông lời mỉa mai: "Giữ làm gì, tưởng tôi thèm đống rác rưởi của anh à?"
Trì Nguyện lí nhí cãi lại:
"Không phải rác."
Vậy là gì? Tôi nhíu ch/ặt mày, nuốt câu hỏi đang trào lên cổ họng. Quản nhiều quá rồi, Trầm Tranh. Bây giờ cậu và Trì Nguyện chỉ là qu/an h/ệ bao nuôi, đừng mang thói quen tồi tệ từ tình yêu vào đây.
Tôi lấy lại tinh thần, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, quát lạnh:
"Im miệng, lên xe đi."
***
Suốt quãng đường im lặng, tôi tưởng chúng tôi sẽ lặng lẽ vào biệt thự thì giữa đường xảy ra sự cố. Một con mèo hoang đột ngột lao ra trước đầu xe, tôi vội đ/á/nh lái tránh né.
Trì Nguyện từ lúc lên xe đã cúi gằm mặt không biết nghĩ gì, khi sự cố xảy ra, cậu ta không kịp phản ứng, chiếc hộp sắt rơi xuống gầm ghế.
Dừng xe an toàn, tôi cúi nhìn lọ thủy tinh lăn dưới chân, ánh mắt chợt đờ đẫn. Tôi nhanh tay nhặt vật phẩm lên kiểm tra kỹ lưỡng trước khi Trì Nguyện kịp hoàn h/ồn.
Đây là chìa khóa căn nhà tôi đấu giá năm khốn khó nhất, trên đó còn vết xước do tôi vô ý tạo ra. Năm 2007, có kẻ giăng bẫy siết ch/ặt dòng tiền của tôi. Các đối tác bỏ chạy hết, nhân viên ngày ngày kéo biểu ngữ đòi n/ợ dưới tòa nhà. Cùng đường, tôi nhờ người tìm cách đem căn nhà đang ở ra đấu giá.
Tôi vốn không kỳ vọng gì, căn nhà chỉ vỏn vẹn 80m² lại ở vị trí tồi. Nhưng kỳ lạ thay, một người bí ẩn đã m/ua lại với giá cao gấp hai mươi lần thị trường. Sau này ki/ếm được tiền, tôi muốn báo đáp thì bị từ chối tiết lộ danh tính. Lúc đó tôi chỉ nghĩ người ta thích yên tĩnh, chẳng bao giờ ngờ chính Trì Nguyện đã m/ua căn nhà ấy.
Phải rồi, cậu ta chia tay tà/n nh/ẫn thế, sao tôi có thể nghĩ tới cậu ta được chứ?
Những thứ khác trong xe đã bị Trì Nguyện cuống quýt thu lại. Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cậu ta, tôi đoán trong hộp toàn thứ liên quan đến tôi. Cơn gi/ận bốc lên ngùn ngụt, tôi ngả người ra sau, ánh mắt dần băng giá:
"Không trách phải ôm khư khư cái hộp rá/ch này. Vừa lên xe anh đã tính toán để tôi nhìn thấy chìa khóa rồi phải không? Nếm được vị ngọt của tình cảm giả tạo nên muốn dùng mãi à? Trì tiểu thiếu gia, trong mắt anh tôi ngốc nghếch lắm sao?"
Sắc mặt Trì Nguyện đột nhiên tái nhợt, giọng r/un r/ẩy:
"Tôi không có ý đó..."
"Không có ý gì?" Tôi gắt lên ngắt lời, ng/ực phập phồng. "Thấy tôi vì chiếc nhẫn mà trả n/ợ cho anh, liền vội vàng cho tôi xem bằng chứng anh vẫn quan tâm tôi suốt bao năm? Anh muốn tôi biểu lộ cảm xúc gì? Kinh ngạc? Vui mừng? Còn muốn xem gì nữa? Xem tôi vẫn vương vấn tình cũ rồi xóa bỏ hết ân oán, tốt nhất còn tiếp tục cưng chiều anh như trước?"
Tôi đầy vẻ mỉa mai:
"Trì Nguyện, anh mơ đi. Tôi cảnh cáo anh đừng có giở trò trước mặt tôi, vô ích thôi. Thay vì vắt óc thăm dò xem tôi còn yêu anh không, chi bằng nâng cao nghệ thuật giường chiếu đi."
Tôi giơ tay th/ô b/ạo luồn vào vạt áo cậu ta, nhìn ánh mắt Trì Nguyện dần mê muội vì d/ục v/ọng, tôi dùng lực mạnh:
"Làm tôi cam tâm chỉ ngủ với mình anh, vậy thì anh có thể tiếp tục sống cuộc đời giàu sang."
Trì Nguyện run bần bật dưới tay tôi, dường như vừa đ/au đớn vừa khoái cảm, hai tay nắm ch/ặt tay tôi nhưng không có chút sức phản kháng, cả người mềm nhũn để tôi vùi dập. Chẳng bao lâu, cậu ta đã đến cực điểm, khóc lóc bảo tôi buông tay, móng tay vì quá đ/au đớn mà cắm sâu vào cánh tay tôi. Tôi mặc kệ, vẫn làm theo ý mình.
Cuối cùng, sau mười lăm phút, cậu ta ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt từ dưới nước lên, bất lực nằm rũ rượi trên xe thở gấp. Tôi rút tay về, lấy khăn giấy lau qua, buông lời đ/ộc địa:
"Trì Nguyện, nếu anh chỉ có chừng này trình độ thì đừng nói cả đời, chỉ ba ngày là tôi chán ngấy. Tìm lúc nào đó xem phim đi, tôi không muốn thứ mình bỏ ra mười triệu m/ua lại thua kém mấy nam mode vài ba triệu trong hội sở."
Trì Nguyện ngẩng mắt nhìn tôi đầy khó tin, đỏ hoe khoé mắt, môi r/un r/ẩy hỏi:
"Họ giỏi lắm sao?"
Tôi bực dọc đưa khăn giấy cho cậu ta: "Không nên hỏi thì đừng hỏi. Lau sạch quần đi."
Trì Nguyện lại nằng nặc nắm tay tôi, đôi mắt đẹp đục mờ lớp sương nước, ương ngạnh:
"Anh đã làm với người khác rồi hả?"
Giọng nghẹn ngào, biểu cảm đầy oan ức. Cậu ta có gì để oán h/ận chứ? Người khiến trái tim tôi nát tan, người đề nghị chia tay trước không phải là cậu ta sao?
Lòng tôi nghẹn ứ, nhưng nhìn vẻ mặt sắp vỡ vụn của cậu ta vẫn không đành lòng, giải thích:
"Chưa."
Nói xong lại cảm thấy mình thật hèn, bèn thêm câu:
"Nhưng nếu trên giường anh không biết chiều chuộng tôi, biết đâu ngày nào đó tôi sẽ đi thử người khác."
Chương 6
Chương 6
Chương 10
Chương 6
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook